Đọc truyện online hay trọn bộ miễn phí!

Biên tập viên đề cử

Tác giả: Lê Manh Ngư


Thể loại: Nguyên Sang, Hiện đại, Ngôn tình, Thanh mai trúc mã, Thiên chi kiêu tử, 1v1, Tình cảm, Sủng, Thị giác nữ chủ


Văn án:


Thịnh Trử Ý là cao lĩnh chi hoa nổi tiếng, xa cách kiệm lời, không gần nữ sắc, nữ sinh theo đuổi anh xếp tới hệ ngân hà, anh vẫn không hề lay chuyển, thường ngày anh sẽ nói ba từ để từ chối con gái: "Không được, không thể, không được phép."


Ngoại trừ một người.


Mọi người phát hiện ra, kể từ khi có cô gái chuyển đến biệt thự nhà họ Thịnh ở, Thịnh thiếu gia luôn lạnh lùng và xa cách đã thay đổi, chẳng những chủ động hỗ trợ học bù mà hằng ngày còn bao che khuyết điểm, mỗi ngày đều không ngừng thực hiện những chiêu tán tỉnh:


"Ngoan một chút, anh sẽ hôn em."


"Ngoại trừ em, vấn đề của người khác sẽ không bao giờ xảy ra."


"Viết sai một chữ thì hôn một cái!"


"..."


Yêu chính là thiên vị cho người ta một cách trắng trợn.


Anh có một bài tập tình yêu, chỉ có em mới có thể giải được.


Những ngôi sao trên bầu trời rơi vào mắt anh, đều có dấu vết tình yêu anh dành cho em.


[ Thanh mai trúc mã x Ngọt sủng 1v1]


[ Chết cười, ngày nào trúc mã của tôi cũng lừa tôi hôn anh ấy]

154 chương
Sủng

Thể loại: huyền huyễn,dị giới, huyền ảo, hệ thống, xuyên không...


Hắn là một sát thủ nổi tiếng ở thể kỷ 21 nhưng lại bất ngờ tử vong không nghĩ linh hồn sẽ xuyên việt tới dị giới. Đáng mừng thay, sau khi xuyên việt, hắn sở hữu một hệ thống tu luyện tối cường, đáng buồn thay, cơ thể mà hắn xuyên vào ấn định hắn là phế nhân.


Với khả năng của một sát thủ, hệ thống tu luyện nghịch thiên cùng với tri thức của.........200 bộ tiểu thuyết xuyên việt mà hắn đã từng đọc, hắn sẽ xoay sở ra sao ở một thế giới cường giả vi tôn đầy xa lạ này.....


Cảnh giới: Linh cảnh - Sĩ cấp - Sư cấp - Tướng cấp - Vương cấp - Tôn cấp - Thánh cấp.........

266 chương
Xuyên Không

Tác giả: Bạc Mộ Nhan


Thể loại: Cổ đại, xuyên không, cung đấu, HE


Số chương: 89


Văn án:


So với tình yêu, Trưởng Tôn Hi càng thích thứ gì đó thực tế hơn, tỷ như tiền tài, địa vị và quyền lợi 

40 chương
Xuyên Không

Người thừa kế lang bạt bên ngoài của nhà họ Hạ cuối cùng cũng trở về. Ai cũng tưởng sắp được xem màn thiên kim báo thù hoặc những kịch bản drama máu chó giới nhà giàu, nhưng Sở Thiên Lê—cô tiểu thư được tìm về—lại khiến mọi người ngã ngửa. Ngày nào cũng thấy cô chơi bài, đổ xúc xắc, và thỉnh thoảng còn truyền bá… phong kiến mê tín?

Thật ra, Sở Thiên Lê là người xuyên không, trở thành nữ phụ yểu điệu, nhu nhược trong một cuốn tiểu thuyết nữ cường. Cô không hứng thú tranh giành quyền lực với giới nhà giàu, càng không muốn chen vào mối tình của nam nữ chính. Cô chỉ muốn an ổn làm một nhà chiêm tinh, thi thoảng nghiên cứu thêm chút chủ nghĩa Mác-Lê Nin.

Nam chính nguyên tác: “Cô định giành gia sản với tôi à?” Sở Thiên Lê: “Không, anh cứ làm đi. Tôi ngồi đợi được chia hoa hồng thôi. Tôi mà vào công ty thì tôi là con chó.”

Nữ chính nguyên tác: “Cục cưng ơi, đàn ông có gì hay đâu, đừng khắt khe chuyện giới tính.” Sở Thiên Lê: “… Chị ngầu cháy quá làm em sợ, khác giới tính ăn không tiêu.”

Người ta đồn thổi rằng cô con gái nhà họ Hạ không hề mang họ Hạ, cũng không biết điều hành công ty, chỉ giỏi mỗi việc chiêm tinh, bói Tarot, xem tử vi, và đoán vận mệnh một cách thần sầu—chưa lần nào đoán trượt!

“Ông Hạ ơi, tôi gặp rắc rối lớn quá, nhờ ông nhắn con gái tính giúp tôi một quẻ nhé!” “Ngại quá, dạo này con bé mới vào đại học, không ở nhà.” “... Ủa? Nó học ngành gì vậy?” “Triết học Chủ nghĩa Mác.” “…???”

Sở Thiên Lê: "Dù có thạo xem vận mệnh đến đâu thì tôi vẫn là tín đồ trung thành của chủ nghĩa Mác, tuyệt đối không phải dạng mê tín dị đoan đâu nhé!"
219 chương
Ngôn Tình

Tề Minh ngủ một giấc dậy thì phát hiện bản thân đã xuyên không, trở thành đệ tử tạp dịch ở Thanh Vân Phong – Một trong mười hai Phong của Thiên Khải tông.

Còn may là.

“Phần mềm treo máy” mở ra thay đổi cuộc đời của hắn.

“Ting!”

“Ngươi đã treo máy ở phó bản “Thục Sơn Cổ Đạo” bảy ngày, vượt phó bản bảy lần, nhận được: Thất Tinh kiếm, Ngự Kiếm thuật, một viên Trúc Cơ đan cực phẩm, sáu trăm ba mươi viên linh thạch hạ phẩm.”

……

“Ting!”

“Thanh Vân Luyện Khí quyết” đã treo máy tu luyện được một ngày, nhận được: Tiến độ tu luyện tăng lên, treo máy mười ngày tu vi sẽ tăng lên một tầng.”

“……”

Tề Minh tỏ vẻ tu luyện quá phiền phức, ra ngoài rèn luyện thì lại quá nguy hiểm, cho nên chỉ đành ngày nào cũng ở lì trong tông môn tu luyện bằng cách treo máy tự động.

Sau đó.

Tề Minh thình lình một cái đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, rồi tới Kim Đan, rồi lại tới Nguyên Anh…… Sau đó vô địch?
103 chương
Huyền Huyễn

Tên: Tui không chữa người bệnh này nữa đâu!

Tác giả: Thiên Phi.

Editor: Tôm.

Số chương: 221 chương + 5 phiên ngoại.

Thể loại: Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt chiều, Hệ thống, Song khiết, Xuyên nhanh, Chủ thụ, Sảng văn, 1v1

Nhân vật chính: Bé thụ mềm mại, dễ thương X Công tinh phân, bệnh chó điên.

☞ ♥•♥•♥ ☜

❛ Tô Đoạn là một bé nấm Phục Linh* tu luyện từ thời tu chân đến thời tương lai, vì tích lũy đủ công đức để hóa người, Tô Đoạn đã rèn luyện theo sự sắp xếp của hệ thống: Xuyên qua các thế giới khác nhau để chữa bệnh.

*Nấm Phục Linh: là một loài nấm trong họ Polyporaceae, một trong các vị thuốc Đông y.

Nấm Phục Linh là một loài nấm trong họ Polyporaceae một trong các vị thuốc Đông y

Tô Đoạn (lấy hồ sơ bệnh án ra): "Bệnh gì?"

Người bệnh: "Bệnh yêu em."

Tô Đoạn: "..."

Ok, bệnh tâm thần.

Đây là câu chuyện về một loại thảo dược không nhận ra rằng mình có thể chất thu hút những người kỳ lạ. Dưới sự thao túng của thế lực kỳ lạ, cậu đã đi đến các thế giới khác nhau cống hiến hết mình để chữa bệnh cho những người đó.

Hệ thống: Ký chủ! Cậu đúng là hạt giống tốt được sinh ra để chữa bệnh cho những người kỳ lạ! Fighting!

Tô Đoạn: "..." ❜

♥♥♥

Review ngắn:

Là một bé nấm Phục Linh tu luyện từ thời tu chân đến thời tinh tế, Tô Đoạn vì tích lũy đủ công đức để biến hình đã xuyên qua các thế giới khác nhau để chữa bệnh dưới sự sắp xếp của hệ thống rèn luyện. Chỉ là ánh mắt nhìn cậu của những người bệnh này không đúng lắm nhỉ? Nấm - Ăn được và được dùng làm thuốc Đông y - Phục Linh run bần bật.

Đây là câu chuyện về một bé thảo dược không nhận ra rằng mình có thể chất thu hút những người kỳ lạ. Dưới sự thao túng của thế lực kỳ lạ, cậu đã đi đến các thế giới khác nhau cống hiến hết mình để chữa bệnh cho những người ấy. Bé nấm Phục Linh hay ngơ ngác xuyên qua nhiều thế giới để chữa bệnh cho ông xã tinh phân bề ngoài thê thảm nhưng thực chất lại đen tối, và cũng là để tìm về từng chút một những ký ức đã mất của mình. Bé nấm Phục Linh vừa hay ngơ ngác vừa dễ thương bao dung cho người yêu không hoàn hảo theo cách riêng của mình, còn ông xã cố chấp điên cuồng cũng giữ chặt bé nấm Phục Linh trong lãnh địa của mình.

Tác giả hành văn lưu loát, cuộc sống ấm áp hàng ngày cùng xung đột máu chó đan xen vừa phải. Cho dù hoàn cảnh có ngột ngạt ra sao thì tương tác giữa các nhân vật chính vẫn khiến người ta mỉm cười. Xin mời thưởng thức miếng bánh ngọt ngon nhưng không ngấy.
0 chương
Đô Thị

Năm ta mười sáu tuổi, Thẩm Triệt nắm lấy tay ta, thề với trời:


"Nếu đời này phản bội nàng, ta sẽ vạn kiếp bất phục."


Năm năm sau, hắn kiệu tám người khiêng, trang sức đỏ trải dài mười dặm.


Thú đích tỷ của ta.


Đích tỷ yếu ớt, khi dâng trà làm rơi tách trà trong tay.


Tay bị đỏ một mảng, nước mắt chực rơi, khiến ai nhìn vào cũng thương xót.


Thẩm Triệt nhíu mày không vui, lời nói ra càng làm ta khó xử:


"Nàng đã là đương gia chủ mẫu rồi, cần gì phải làm khó Kiều Kiều."


"Đã là đương gia chủ mẫu, nhưng lại không có phẩm chất rộng lượng."


Khách khứa xì xào, tất cả đều chờ xem ta mất mặt.


Bọn họ cá rằng, ta sẽ không bao giờ rời khỏi Thẩm Triệt.


Ta bỗng nhiên cảm thấy chán nản.


Đêm đích tỷ vào cửa, trước viện phủ đầy lụa đỏ, tiếng cười nói, tiếng chén tách va chạm vang khắp nơi.


Ta để lại chìa khóa quản gia, cùng một bức thư hòa ly.


Đang định rời đi, lại bị Thủ phụ đương triều - người đến dự tiệc đè lên giường.


"Nàng thả lỏng đi, hắn sẽ không đến đâu."

17 chương
Ngôn Tình

Đường Tâm là người có tính cách tươi sáng và ngoại hình đẹp xuất sắc, còn Thương Yến Thời là người ít nói, kiêu ngạo, đoan chính, nhã nhặn.


Hai người kết hôn với nhau hơn nửa năm nhưng rất hiếm khi gặp nhau.


Vốn dĩ mọi người tưởng rằng đây là một cuộc hôn nhân thương mại, khi đến kỳ hạn thì sẽ đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui cho riêng mình.


Mãi đến khi Đường Tâm gặp tai nạn giao thông. Sau khi tỉnh lại cô còn tưởng rằng mình đã xuyên vào một nhân vật làm bia đỡ đạn trong sách và gả cho nam chính Thương Yến Thời. Cô phải có được 100 nụ hôn của Thương Yến Thời thì mới có thể tiếp tục sống.


Nhưng Thương Yến Thời lại làm việc rất quyết đoán, lòng dạ sâu thăm thẳm, còn rất chán ghét mối quan hệ liên hôn với người vợ là cô đây.


Kết luận: Hôn ông chủ lớn này là một giấc mơ xa vời.


Vì thế sau khi thử nghiệm thất bại một loạt kỹ xảo hôn, thì tối hôm đó trong một bữa tiệc từ thiện, Đường Tâm không ngừng chuốc rượu cho Thương Yến Thời, cuối cùng để bản thân mình uống đến hai má đỏ rực, còn chưa hết hy vọng ôm lấy người đàn ông của cô rồi đẩy anh đến chân tường.


Cô kiễng chân ôm lấy cổ người ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, chớp chớp hàng mi cong cong, rưng rưng nước mắt: “Thương Yến Thời, sao anh lại không hôn em? Anh hôn nhẹ em một cái thôi, có được không?”


Giọng của cô gái mềm mại ngọt ngào, toàn thân lộ ra hơi thở mê người, yết hầu của người đàn ông từ trước đến nay lạnh lùng, hờ hững nay lại trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen như mực ấy chứa đầy sự ham muốn, giọng nói cực kỳ nguy hiểm: “Đường Tâm, một khi mà anh hôn em thì em sẽ không có cơ hội buông tay đâu.”


“Vậy, còn muốn hôn không?”


Đêm đó, Đường Tâm cảm thấy mình đã thu hoạch một nụ hôn thật mỹ mãn.


- -


Một khoảng thời gian sau, cuối cùng Đường Tâm cũng cực khổ mà nhận được 99 cái hôn, còn thiếu một cái cuối cùng nữa là đủ.


Dưới ánh trăng mờ, Đường Tâm làm đổ ly rượu xuống áo sơ mi của người đàn ông, ngón tay mềm mại từng chút một ôm lấy lồng ngực ướt sũng của người đàn ông, nhắm mắt lại cong môi.


Thời khắc mấu chốt, Đường Tâm lấy lại trí nhớ, thì ra cô không xuyên sách.


Khi nhìn thấy mình sắp hôn người đàn ông kia, trái tim Đường Tâm nhảy lên liên hồi, mặt cũng đỏ lên, dịu dàng giải thích: “Cái kia, có thể không… không hôn không?”


Cô vừa ngước mắt lên nhìn thì đối diện với đôi mắt đen láy của Thương Yến Thời.


Người đàn ông lạnh lùng, đưa tay tháo chiếc mắt kính gọng vàng xuống, từ từ ôm cô vào trong lòng, nghiêng người cúi đầu.


Giọng nói ấm áp đầy từ tính còn rất lưu luyến, cảm giác cực kỳ có tính chiếm hữu: “Không thể.”


Một tuần tiếp theo, Đường Tâm không thể nào thoát khỏi phòng của Thương Yến Thời.

31 chương
Sủng