Đôi Vợ Chồng Mẫu Mực Nay Đã Ly Hôn

Chương 56: Sự thật (2)

Lời nói của Diệp Khai bùng nổ lượng tin tức.

Hạ Tây Chấp thậm chí không thể tin vào tai mình.

Mười năm trước, đích xác anh và Diệp Khai gặp mặt, cũng đến quán trà sữa của Diệp Khai, nhưng tất cả là vì em họ của anh.

Trong ký ức của Hạ Tây Chấp, anh chưa bao giờ đưa Khương Dạng đến quán trà sữa.

Mười năm trước, anh và Khương Dạng thậm chí cũng không thể nói là quen biết, cũng chỉ là hàng xóm mà thôi. Nhưng người đàn ông trước mặt anh nói lưu loát tự nhiên như vậy, hoàn toàn không giống như đang nói dối

Trong lòng Hạ Tây Chấp, cũng chỉ còn lại một nghi ngờ. Ký ức của anh… Chuyện đó thật sự có chính xác không? Những bộ phim mà anh rõ ràng chưa từng xem qua, nhưng trong đầu vẫn nhớ như in nội dung phim…

Những bài hát piano mà anh căn bản không hiểu, lại có thể nói ra tên… Câu nói ấy chợt hiện lên trong đầu anh từ năm mười tám tuổi… Hạ Tây Chấp không ngừng hồi tưởng lại sự việc kì lạ đã xảy ra gần đây, cùng với sâu trong trí nhớ của anh, cảm giác bất hòa không rõ ràng.

Cũng như…

Khương Dạng mấy phút trước trở nên tái nhợt.

Cô hoảng hốt nói: “Tại sao anh có thể nhớ ra được?! ” Tại sao anh nhớ ra được? Anh không nên nhớ sao?

Hay là…Đáng lẽ anh nên nhớ nó ngay từ đầu! Anh nên nhớ nhiều hơn và nhiều hơn nữa! Ký ức của Hạ Tây Chấp đang quay ngược từ thời điểm này về quá khứ. Từ căn nhà của Khương Dạng, đến ly hôn của hai người, đến cuộc sống hôn nhân ba năm, đến cuộc hẹn hò của họ, đến sự nghiệp quân đội dài đằng đằng của anh, đến quyết định nhập ngũ, đến mùa hè năm mười tám tuổi ——

Đôi đồng tử đen nhánh kia khẽ phát run

Hạ Tây Chấp cố gắng mạnh mẽ một chút, vươn tay phải của anh ra, mặc kệ vết thương được băng lại có thể lại chảy máu.

Anh nắm chặt cổ tay Khương Dạng.

Kéo cô, không nói gì rời khỏi quán trà sữa.

Anh cần một nơi yên tĩnh và riêng tư để nói chuyện với Khương Dạng. “Khương Khương!” Thiếu nữ mặt tròn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cô nhìn bóng lưng Hạ Tây Chấp và Khương Dạng vội vã rời đi, lo lắng hét. Diệp Khai kéo bóng dáng cô ấy gần như muốn lao ra ngoài

Anh ta thấp giọng thở dài nói, “Quên đi, chuyện vợ chồng ly hôn, chúng ta là người ngoài không nên nhúng tay vào ”

Đôi mắt của người đàn ông hơi rũ xuống, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái không kiềm chế kia chợt lóe lên tiếc nuối, hoàn toàn bị che giấu.

Anh ta chuẩn bị bức tranh ấy mười năm, xem ra cả đời này đều không thể đưa ra được nữa.

……

Hạ Tây Chấp đưa Khương Dạng trở về phòng nhỏ của cô. Dọc theo đường đi, hai người không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi. Bước chân mỗi lúc một nhanh, hơi thở của hai người không ngừng gấp gáp.

Nhưng ai cũng không nói phải dừng lại nghỉ ngơi.

Mặc dù máu đỏ tươi lại chảy ra từ tay phải của Hạ Tây Chấp, nhưng Khương Dạng cũng không nói gì.

Căn phòng khách nhỏ tông màu ấm áp, trên ghế sofa đầy gối ôm, trên mặt đất còn có chiếc ghế lười, mọi thứ vẫn quen thuộc và ấm áp như vậy.

Trong lòng Hạ Tây Chấp, sóng to gió lớn đã nổi lên thật lâu không có cách nào bình tĩnh.

Anh dùng vẻ mặt kích động chưa từng có, nhìn chằm chằm vào mắt Khương Dạng, khàn giọng nói.

“A Dạng, người kia…… Người mà em giấu trong lòng, luôn yêu sâu đậm, thật ra là anh đúng không? ”

Cho nên, từ khi bọn họ kết hôn, Khương Dạng mới có thể dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh như vậy, lại giống như nhìn một người khác.

“Chúng ta không chỉ đến quán trà sữa, ngay cả cái gối ôm Pikachu kia, cũng là anh tặng cho em sao?”

Bởi vì là người tặng quà tự tay làm hỏng, cho nên Khương Dạng mới không hề tức giận.

“A Dạng, thật ra chúng ta đã từng hẹn hò, em thích anh…. Nhưng anh cũng không nhớ cái gì hết….”

Khương Dạng nói, không sao, cô sẽ nhớ…. Khương Dạng nói, cô thích… Thích, vậy phần thưởng …

Khương Dạng chu đáo như vậy, lần lượt nhắc nhở anh, lần lượt nói cho anh biết, cô thích…

Người không nhớ rõ, hoàn toàn quên Khương Dạng, vẫn luôn là anh!

Hạ Tây Chấp bây giờ cũng không dám nhớ lại, khi Khương Dạng nói ra những lời đó, đối mặt với một người hoàn toàn không nhớ rõ, cô đau đớn như thế nào, rồi lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

“Đó là chuyện năm 18 tuổi của chúng ta…”

“Mùa hè năm đó, em đã đến bệnh viện hai lần….” “Cho nên lúc đó em đã ở bệnh viện sao!?” Suy nghĩ của Hạ Tây Chấp, vừa hỗn loạn, vừa rõ ràng. Không dám tin như vậy, nhưng tràn đầy kỳ vọng. Anh không ngừng siết chặt lòng bàn tay, háo hức nhìn chằm chằm Khương Dạng, thậm chí ngừng thở chờ đợi câu trả lời của cô.

Khóe mắt Khương Dạng hơi đỏ lên, trong mắt có một tia nước nhàn nhạt. Dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Tây Chấp, cô nhẹ nhàng gật đầu. “Đúng vậy…. Lúc đó… Em quá lo lắng cho anh… Nên mới đến bệnh viện…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận