Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều
Chương 19
Vốn dĩ cô nghĩ đó là một sự xáo trộn nhỏ của diễn đàn nặc danh, nhưng rất nhanh việc này đã truyền đến tai Tống Băng.
Vào cuối tháng 9, trời Đại An bắt đầu đổ cơn mưa lớn, các lớp học thể dục và giờ tập thể dục đều bị hủy bỏ. Bên ngoài trời đang mưa rất to, thời tiết đột ngột trở lạnh.
Các cô gái đều mặc áo ngắn tay và quần đùi siêu ngắn, hơn phân nửa chân và tay đều lộ ra bên ngoài, hơi lạnh ập vào, An Vu co người lại và khẽ rùng mình.
Trình Bạch Hủy hắt xì một tiếng, lấy điện thoại ra gõ vài chữ.
Một lúc sau, Chu Tuấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đưa cho Trình Bạch Hủy một chiếc áo khoác.
Áo khoác quấn quanh người, Trình Bạch Hủy chán ghét nhíu mày: "Áo khoác của cậu mấy ngày không giặt vậy, hôi chết đi được."
"Cậu mặc một lần đi, lần sau tớ sẽ giặt." Chu Tuấn sợ cô ta không vui.
Trình Bạch Hủy ừ một tiếng sau đó khoác áo khoác lên người, đột nhiên quay đầu thờ ơ liếc An Vu một cái.
Chu Linh với khuôn mặt trắng bệch từ cửa đi vào, trực tiếp gọi An Vu: "An Vu, cô Tống gọi cậu kìa."
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, có chút run rẩy, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
An Vu đứng dậy, Trình Bạch Hủy chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, mọi người bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng đều sôi nổi vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
An Vu đi ra khỏi cửa, đi đến trước cửa văn phòng, đúng lúc nhìn thấy Tống Kỳ Thành với sắc mặt tái nhợt đi ra.
Hai người nhìn nhau, biểu hiện của Tống Kỳ Thành có chút xấu hổ, cậu ta không dám nhìn An Vu, đi ngang qua và nói với An Vu: "Tớ chờ cậu ở bên ngoài."
An Vu gật đầu, tối qua sau khi đọc trên diễn đàn, cô gần như có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Thành thật mà nói, cô có một chút sợ hãi.
Tống Băng quá nghiêm túc, lời nói lại sắc bén và hung dữ, An Vu biết bà ấy không thích mình.
Sau khi hít một hơi thật sâu, An Vu gõ cửa và bước vào văn phòng.
Tống Băng vẫn mặc váy sơ mi đen, cúi lật xem thứ gì đó, không nói chuyện với An Vu, văn phòng chìm trong áp suất điều hòa khổng lồ khiến người ta khó thở.
An Vu đứng một lúc, Tống Băng ngẩng đầu nhìn cô.
"Chuyện của em với Tống Kỳ Thành là sao vậy?"
An Vu thấp giọng nói: "Cô giáo, em không biết."
Tống Băng: "Em và Tống Kỳ Thành đang yêu đương?"
An Vu phản bác: "Cô giáo, chúng em không có yêu đương, chỉ là cùng nhau học tập thôi ạ."
Tống Băng một chút cũng không tin, nói không có lửa thì làm sao có khói, nếu không có thủ đoạn thì làm sao có thể lan truyền rộng rãi như vậy, hôm nay bà ta mở điện thoại liền thấy mấy lượt thông báo tố giác.
Tống Kỳ Thành cũng nói là cùng nhau học tập, cậu ta lại là học trò cưng của Tống Băng, rất ngoan ngoãn cho nên Tống Băng sẽ tin cậu ta. Nhưng hiện tại không yêu đương không có nghĩa là không có bí mật nảy mầm.
Tống Băng rất khó chịu, bà ta biết nếu cô gái này được tuyển vào thì thế nào cũng xảy ra chuyện, quả nhiên không bao lâu sao cô đã leo lên vị trí thứ nhất của khối.
Tống Băng hỏi Tống Kỳ Thành, cậu ta bảo muốn giúp các bạn cùng lớp học tập.
"An Vu, tôi biết em muốn gia nhập lớp của chúng tôi, tôi cũng biết yêu cầu đầu vào rất khắc nghiệt, nhưng em phải tự mình nổ lực, đừng nghĩ dùng thủ đoạn đen tối."
Lời nói của Tống Băng sắc bén đến mức An Vu bị những lời này làm cho chết lặng.
Thủ đoạn đen tối? Tống Băng nghĩ cô vì muốn ở lại nên cố ý trêu chọc Tống Kỳ Thành sao?
Nhưng kỳ thật không phải như vậy, so với Tống Kỳ Thành, vấn đề mà cô hỏi cậu ta ít hơn cậu ta hỏi cô rất nhiều.
Những câu hỏi cô hỏi đều là những câu hỏi khó, Tống Kỳ Thành cũng không thể giải đáp nhanh được, sẽ phải suy nghĩ rất lâu. Dần dần cậu ta cảm thấy như vậy rất mất thời gian vì vậy cậu ta sẽ lưu lại các câu hỏi và bảo cô chờ cậu ta làm xong bài tập sẽ giải cho cô. Cô gật đầu nói được.
Nhưng đôi khi cô giải xong rồi vẫn chưa thấy Tống Kỳ Thành giải ra được.
An Vu căn đôi môi mềm mại, không nói nữa.
Tiền Đạc Hâm vừa mới từ văn phòng bên cạnh đi ra, nhìn đông nhìn tây hướng vào bên trong dò xét liếc mắt một cái, cảm thấy cô gái này có chút quen mắt. Cậu ta nheo mắt nhìn lại, nhận ra là An Vu.
Cô gái nhỏ run run, khuôn mặt tái nhợt và hàng mi run rẩy.
Tiền Đạc Hâm chạy về lớp học, đem chuyện này nói với Giang Sóc.
Tiền Đạc Hâm: "Tống ma nữ mắng chửi người ta cũng thật tàn nhẫn, con trai thì luôn nhẹ nhàng dạy bảo, huống hồ là một cô gái."
Cậu ta thấy Giang Sóc không nói chuyện, tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Tôi thấy cậu ấy đứng ở đó, bị mắng đến khóc. Cậu nói xem cô gái này không phải rất ngoan sao, chọc đến chuyện gì mà làm cho Tống ma nữ tức giận đến như vậy?"
"Chắc là chuyện với Tống Kỳ Thành đi." Tiền Đạc Hâm nói, vừa lúc bị Chu Noãn Xu nghe thấy, cô ấy nói: "Trên diễn đàn có thông báo, nói ở lớp 12 có người đã tố giác việc này với Tống Băng."
"Tôi khinh, bao lớn rồi còn chơi trò mách lẻo vậy."
Chu Noãn Xu cười châm chọc: "Tôi nghĩ không không phải Trình Bạch Hủy là người truyền ra ngoài, nhưng lớp 12 toàn là những học sinh ngoan."
Chu Noãn Xu: "Có điều An Vu cũng không mù quáng như vậy chứ, lại đi coi trọng Tống Kỳ Thành?"
Vừa nghe được lời này, Tiền Đạc Hâm hăng hái, tiếp tục hỏi: "Tại sao, người có thành tích đứng đầu mà lại kém như vậy? Nữ sinh các cậu không thích người có thành tích tốt sao?"
Chu Noãn Xu: "Cũng tùy vào tính cách nữa, Tống Kỳ Thành học chung trường cấp hai với chúng tôi, cậu ta học tập rất chăm chỉ nhưng lòng dạ lại rất hẹp hòi. Nói thế nào nhỉ, dù sao tôi cũng không thích cái tính đó."
Tiền Đạc Hâm sờ cằm nói: "Cậu nói như vậy làm tôi nhớ lại vừa rồi nhìn thấy cậu ta ở cửa, đứng dựa vào tường nghe, nhát gan để cô gái nhỏ người ta đỡ đạn."
Tiền Đạc Hâm nói xong liền quay đầu nhìn Giang Sóc, mặt không chút biểu cảm nhưng điện thoại đã tắt máy.
"A Sóc, chị dâu nhỏ bị khi dễ, có quản hay không?"
Giang Sóc nhướng mắt và cười lạnh lùng: "Có bệnh à?"
Tiền Đạc Hâm gãi gãi đầu, còn muốn nói cái gì đó thì Giang Sóc đã đi ra ngoài.
Chiếc xe lăn chạy bằng điện trong nháy mắt đã rời khỏi lớp học.
Bên ngoài trời đang mưa to, gió lạnh đem mưa bụi thổi vào, cửa sổ văn phòng không đóng, An Vu đang đứng trước gió lạnh.
Cô không có chuẩn bị áo khoác dày mà đang mặc trang phục mùa hè, áo sơ mi ngắng ngủn và quần váy, cả tay và chân đề lộ hết ra ngoài.
Cánh tay của cô đang run rẩy, toàn thân bởi vì lạnh mà phát run, hắc xì một cái nho nhỏ.
Sau khi Tống Băng răn dạy xong đã lo đi làm việc của chính mình, không để cho An Vu đi.
Đôi khi không nói lời nào so với mắng người càng đáng sợ hơn, Tống Băng đặc biệt am hiểu việc bạo lực lạnh, An Vu cúi đầu xuống và di chuyển chân.
Cùng lúc này, bên trong văn phòng có chút động tĩnh.
Giọng nói của một thầy giáo vang lên: "Giang Sóc, em đến đây làm gì vậy?"
Bùi Hưng Nhân đang ở văn phòng bên cạnh, từ xa xa nhìn thấy Giang sóc ngồi trên chiếc xe lăn khoa trương đi đến, ông ấy chờ một lát liền thấy anh không hề phát ra tiếng động đi về phía cánh cửa bên cạnh, không thèm để ý đến ông ấy.
Giang Sóc gõ cửa.
Tống Băng ngẩng đầu lên, cả văn phòng chỉ có bà ta và An Vu.
Thấy người đến là Giang Sóc, bà ta cau mày.
Bà ta biết Giang Sóc, một học sinh trong lớp học hỗn hợp, cùng liên quan đến anh sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng anh có bối cảnh rất lớn, quan hệ tương đương khó khăn.
Giang Sóc nâng tay tùy ý gõ cửa, cong môi cười hỏi.
"Tống Băng là ai?"
"..."
An Vu rùng mình quay đầu nhìn anh.
Anh cà lơ phất phơi ngồi ở mép cửa, bộ dạng như cười như không, lại nhịn không được.
Làm gì có ai lại gọi thẳng tên giáo viên như vậy?
Sắc mặt Tống Băng cứng đờ, ho khan một tiếng, lạnh lùng hỏi: "Em là học sinh lớp nào, có chuyện gì vậy?"
Bà ta cơ hồ là biết rõ còn cố ý hỏi, đương nhiên biết anh là ai.
Nhưng anh lại làm trò gọi tên bà ta trước mặt học sinh, Tống Băng không nhịn được, giả vờ làm một giáo viên uy nghiêm.
Giang Sóc đĩnh đạc, không thèm để ý nói: "Em đang gọi người, Tống Băng là ai vậy?"
Tống Băng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đang định nói chuyện lại nghe anh chậm rãi nói: "Chủ nhiệm lớp đang tìm cô, nhờ em nói giúp, ngay bây giờ, rất gấp đó."
Lời nói của Tống Băng bị nghẹn ở cổ họng.
Chủ nhiệm lớp là do giáo viên chủ nhiệm phụ trách, còn liên quan đến việc xếp loại cuối năm của giáo viên nên quả thật không thể lơ là.
Tống Băng đứng dậy, khi rời đi còn nói với An Vu bằng một giọng nhẹ nhàng: "Em trở về đi."
Chân An Vu bởi vì đứng lâu nên có chút tê dại, cô hơi nhúc nhích chân, đợi cho đỡ một chút mới đi ra ngoài.
Tống Kỳ Thành vẫn còn đang đứng bên ngoài lớp học.
Thấy An Vu đi ra, cậu ta chào một cái, sắc mặt lo lắng có chút mất tự nhiên hỏi: "Cậu không sao chứ?"
An Vu hắt xì nhẹ một cái, lắc đầu nói mình không sao.
***
"Cậu nói như thế nào? Cô Tống nói sao?"
An Vu nhàn nhạt nói: "Tớ nói cô hiểu lầm rồi, chúng ta không phải quan hệ đó."
Tống Kỳ Thành mỉm cười: "Ừm, chúng ta chỉ là cùng nhau học tập."
Thấy An Vu đang run lẩy bẩy, cậu ta quan tâm hỏi: "Có lạnh không, cậu khoác áo khoác của tớ vào đi."
Cậu ta tiến lên, An Vu vội vàng lùi lại phía sau.
Tay của Tống Kỳ Thành dừng lại.
An Vu không nhìn cậu ta, lắc đầu nói: "Không cần đâu lớp trưởng, tớ muốn đi dạo một chút."
Tống Kỳ Thành rút tay lại nói: "Được."
Sau khi Tống Kỳ Thành rời đi, An Vu đi xuyên qua hành lang, định lên lầu nhưng lại nhìn thấy Giang Sóc ở bên cửa sổ hành lang.
Chiếc xe lăn bị ném sang một bên, cửa sổ và cửa ra vào đều mở toang, gió lùa vào ống tay áo ngắn màu trắng của thiếu niên, thổi phồng chúng lên.
Anh đứng dậy dựa vào tường, nghe thấy tiếng động liền quay người lại, khóa chặt cô bằng đôi mắt đen láy.
Mưa từ bên ngoài thổi vào, đầu tóc anh rối tung, tóc hai bên thái dương bị ướt bết dính thành vài sợi, ánh mắt so với ngày thường càng thêm sắc lạnh hơn.
Nhìn thấy An Vu, Giang Sóc đưa tay đóng cửa sổ lại.
An Vu đứng im một lúc, đang định rời đi thì Giang Sóc gọi cô lại.
"Tôi đã cứu cậu đó, định không nói gì cứ như vậy bỏ đi à?"
An Vu dừng lại, sững sờ nhìn anh: "Cậu lừa cô Tống?"
"Nếu không thì sao?" Giang Sóc không hề giấu diếm chiến công vĩ đại của mình, anh cười ranh mãnh, đuôi lông mày nhếch lên: "Bộ tôi rảnh đến mức đi giúp lão già đó gọi người sao?"
An Vu cắn môi, Giang Sóc thấy cô không nói chuyện: "Định cảm ơn tôi như thế nào đây?"
Vành mắt An Vu đỏ hoe, tại sao cậu ta lúc nào cũng luôn làm người khác cảm thấy xấu hổ như vậy?
Cô cảm thấy ấm ưc trong lòng, cô đã làm gì sai, tại sao ai cũng đều nhắm vào cô vậy chứ?
"Tôi không cần cậu quản?"
Không biết vì sao cô bỗng tức giận, An Vu đã hung hăn đáp trả anh một cách quyết liệt.
Giọng của cô run run, Giang Sóc hơi sửng sốt, thấy cô hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi chu lên ấm ức không thể nói ra.
Giang Sóc mắng một câu, vô tội nhảy về phía trước vài bước: "Cậu đối với tôi rất hung dữ rồi đó."
"Tại sao đối với mụ phù thủy già đó thì cậu lại không dám nói tiếng nào vậy?"
An Vu quật cường đứng dậy, lườm anh một cái với đôi mắt đỏ hoe.
Giang Sóc tức giận đến mức bật cười, dựa vào bức tường bên cạnh cô, khoanh tay: "Được rồi, khóc thì cứ khóc đi, vừa lúc rửa đôi mắt cho sạch, cái loại nam sinh như vậy mà cậu cũng nhìn trúng được."
An Vu nâng cằm, biết rõ lời anh nói là có ý gì. Có thể bây giờ cả trường học đều đang lan truyền tin đồn của cô và Tống Kỳ Thành rồi.
An Vu rất tức giận, một bụng oan ức giống như quả bóng nhỏ bị thổi phồng, tên hỗn đản này còn muốn chọc vào nó.
Trong lòng cô có chút ủy khuất, tức giận phản bác: "Tôi không thích cậu ta, tôi không có!"
Giọng điệu của cô nóng nảy, phát giận với anh.
Kết quả anh cứ thế còn cười, cuối đầu lắc vai, cuối cùng ừ một tiếng: "Được rồi, vẫn còn thuốc chữa."
"Đó là tin đồn." An Vu cãi lại.
Giang Sóc: "Đã biết."
Giang Sóc nhìn cô, đột nhiên lười biếng hỏi: "Rất muốn ở lại lớp 12 sao?"
An Vu không trả lời.
Giang Sóc cười cà lơ phất phơi, rất thành thật nói: "Phần lớn các giáo viên trong lớp 12 đều giống với lớp của chúng tôi, cậu cũng có thể đến lớp của chúng tôi."
An Vu phớt lời anh rồi bỏ đi một mình.
Giang Sóc nhảy bằng một chân, không đuổi kịp.
Cái chân hỏng này!
Giang Sóc nhìn bóng lưng đã biến mất của An Vu, cười và mắng một tiếng: "Được lắm, tính tình cũng thật nóng nảy."
An Vu đi đến vườn hoa trên sân thượng, vốn định ngồi một lúc nhưng trời đang mưa nhẹ nên cô đi dọc theo hành lang đến bức tường rồi đứng suy nghĩ. Tàn thuốc và khăn giấy trên mặt đất chất đống còn nhiều hơn lần trước.
Nơi đây như một góc tối, chứa đầy những nỗi buồn đau mà những chàng trai, cô gái kìm nén trong lòng mà không thể bày tỏ.
Khoảnh khắc An Vu đi ra khỏi văn phòng, cảm xúc trong lòng cô gần như không thể nhịn được.
Nỗi oan ức và bất đắc dĩ tràn về như thủy triều.
Vốn nghĩ sẽ khóc thật lớn một trận, nhưng lúc nãy vừa mới phát tiết với Giang Sóc trong chốc lát tâm trạng không sao hiểu được lại khá hơn rất nhiều.
An Vu nghĩ đến đó có hơi sợ, vừa rồi cô còn chọc giận anh. Có lẽ lúc đó quá áp lực, cũng không nghĩ đến hậu quả.
Anh nói anh lừa Tống Băng, tại sao anh lại muốn giúp cô?
An Vu lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Lúc trước bố đã nói với cô, gặp khó khăn thì phải mạnh mẽ, nhưng nếu thật sự không thể mạnh mẽ thì bỏ cuộc cũng không có gì đáng xấu hổ, ít nhất cô cũng nên tự bảo vệ chính mình.
An Tài Triết là một giáo viên trong trường học, An Vu đã lớn lên dưới sự bảo vệ của ông ấy, cô rất hiếm khi gặp phải chuyện như vậy. Ngay cả khi gặp khó khăn, An Tài Triết sẽ kiên nhẫn lắng nghe rồi sau đó đưa ra gợi ý cho cô.
Nhưng bây giờ, chú chim nhỏ đã không còn đôi cánh che chở, cuối cùng cũng phải một mình gánh chịu mưa gió.
An Vu sờ cánh tay lộ ra ngoài của mình, mưa tạt vào người, vừa có chút đau vừa có chút lạnh.
Tin đồn về An Vu và Tống Kỳ Thành đã lan truyền xôn xao.
Buổi chiều cô ngồi ở trong lớp học, học sinh trong lớp không biết cố ý hay vô tình đều liếc nhìn cô, trong mắt đều ẩn chứa thâm ý.
Trình Bạch Hủy dựa vào ghế, bên cạnh có vài cô gái vây quanh, họ đang cùng xem diễn đàn.
Chợt có người la lên: "Sao diễn đàn lại sập rồi, không up được gì."
"Đúng rồi, tôi cũng vậy, để tôi thoát ra xem sao."
"Màn hình trắng."
Diễn đàn đã được khôi phục trước khi tan học, Trình Bạch Hủy lướt xem các bài viết và đột nhiên cau mày.
Cô ta dừng lại, sau đó quay đầu nhìn An Vu với đôi mắt phức tạp.
Tất cả các bài đăng về An Vu và Tống Kỳ Thành đều đã bị xóa, những bình luận chửi rủa sau lưng cô cũng bị cấm.
Trình Bạch Hủy chỉ muốn đăng một câu hỏi nhưng kết quả là tài khoản của cô ta đã bị cấm trong một tuần.
Vào buổi tối, An Vu trở lại phòng học để tự học. Lớp học vắng tanh, chỉ có vài học sinh ngồi ở phía trước.
Vào một ngày mưa, lớp học tối om, An Vu bật đèn huỳnh quang lên và chỗ ngồi ngồi của cô trở nên sáng hơn.
Cô đột nhiên phát hiện trên chỗ ngồi của mình có một chồng sách giáo khoa cao ngất, là sách giáo khoa lớp 10.
Sách không có viết tên, chữ nhỏ nên rất khó đọc.
Mới một nửa, như thể nó đã không được sử dụng nhiều.
Trên bàn có một cái túi giấy, An Vu mở ra, phát hiện là một cái áo khoác màu hồng trắng.
Là đồ mới, vẫn còn mác.
An Vu có chút bối rối, không biết ai đưa.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô nhớ Lục Thanh Hoài có nói sẽ mượn sách cho cô.
Vậy là Lục Thanh Hoài nhờ người đến cho cô mượn hay Lục Thanh Hoài đã đến đây từ trước?
Cô cong môi, định nhắn tin hỏi anh.
An Vu nhấc ghế lên và dời sách vở, một tờ giấy từ trên cao bay xuống, suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
An Vu nhặt nó lên, mở ra, những dòng chữ như rồng bay phượng múa trên tờ giấy nhỏ.
"Chăm chỉ học tập thật tốt, đừng lãng phí sách của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận