Mùi Thơm - Bất Tri Đạo Bất Tri Đạo
Chương 2
Đã mười một giờ, Tống Dịch khép sách lại chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nhiên nàng nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo lại truyền tới linh tinh âm thanh.
Mở cửa nàng nhìn thấy, Hứa Hân Dao ngồi ở dưới cầu thang, nhìn dáng dấp tựa như là vừa ngã chổng vó.
"Không có sao chứ?" Tống Dịch chần chờ một chút, nàng vẫn là tiến lên ngồi xổm xuống giúp đỡ Hứa Hân Dao, nàng còn ngửi thấy được mùi rượu, còn có quen thuộc mùi thơm của Hứa Hân Dao trên người. Hứa Hân Dao ngẩng đầu lên, con mắt chớp chớp, dường như muốn thấy rõ người trước mắt là ai.
"Tống Dịch?"
"Ừm." Tống Dịch như đang trả lời nàng.
Hứa Hân Dao nở nụ cười, dang hai tay ôm cổ Tống Dịch, khoảng cách hai người lập tức rút ngắn.
Gần đến Tống Dịch cũng có thể cảm giác được đối phương trong miệng thở ra khí, mang theo nhiệt độ mùi rượu, mùi thơm tràn vào hơi thở, Tống Dịch trong lúc nhất thời cũng muốn quên đi hô hấp.
Hứa Hân Dao thuận thế nằm nhoài trong ngực Tống Dịch, Tống Dịch hồi phục tâm trạng, đem Hứa Hân Dao ôm lên, đưa đến Hứa Hân Dao về phòng ngủ, đỡ nằm lên trên giường, giúp nàng cởi giày, đắp kín mền, lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Tống Dịch bên này một đêm thưc trắng không ngủ được, trên người mềm mại xúc cảm cùng với mùi thơm mê người của Hứa Hân Dao, vẫn quanh quẩn tại trong đầu của nàng, nàng muốn để cho mình tỉnh táo lại, không muốn suy nghĩ, nhưng càng nghĩ như vậy, nàng liền càng không khống chế được chính mình.
Ngày thứ hai vừa vặn là chủ nhật, Hứa Hân Dao sau khi tỉnh lại dĩ nhiên ở nhà không có ra ngoài, Tống Dịch xuống lầu ăn cơm trưa thì nhìn thấy nàng, Tống Dịch cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cơm nước xong liền lên đi lên phòng tiếp tục học tập.
Hứa Hân Dao đăm chú nhìn bóng lưng Tống Dịch đi lên lầu, tuy rằng tối hôm qua nàng uống nhiều rồi, nhưng nàng vẫn là nhớ khi nàng ngã, sau khi đứng dậy đã dựa vào trong ngực ai.
Mười giờ rưỡi tối, toàn bộ biệt thự đều rất yên tĩnh, Tống Dịch ngồi ở trước bàn chậm rãi xoay người đọc sách, nàng chuẩn bị đi đánh răng rồi đi ngủ.
Khi nàng vệ sinh cá nhân xong trở về, trước bàn đọc sách của nàng nhiều hơn một người, Hứa Hân Dao mặc áo ngủ mỏng xuyên thấu, đang trước bàn đọc sách lật xem sách của nàng.
Phủi sau gáy Hứa Hân Dao một chút, không có tin tức tố ức chế thiếp tề, Tống Dịch không biết có nên hay không gần thêm nữa.
"Đứng ở đàng kia làm gì, ta rất đáng sợ sao?"
"Không phải."
Tống Dịch không thể làm gì khác hơn, nàng là càng đi về phía trước vài bước, đứng bên cạnh bàn đọc sách.
Trong lúc vô tình cúi đầu, Tống Dịch lập tức đem đầu chuyển hướng nơi khác, vừa mới cái kia góc độ tầm mắt, vừa vặn có thể nhìn thấy phía trong cổ áo ngủ của Hứa Hân Dao.
Đập vào mắt nàng, làm cho Tống Dịch cảm thụ chính là "Trắng, trắng chói mắt, còn có khe giữa thâm thúy, khiến người ta muốn đi tìm tòi".
Không thể làm càn, Tống Dịch chính mình nhắc nhở chính mình.
"Học tập sinh hoạt đều đã quen thuộc chưa?" Hứa Hân Dao hỏi rất nhanh.
"Ừm, rất tốt."
Hứa Hân Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tống Dịch, Hứa Hân Dao hôm nay xem ra dịu dàng một ít, vài sợi tóc rối tại bên tai, càng là thiêm một chút cảm giác lười biếng.
"Hứa Dịch Nhân nhận nuôi ngươi, để ngươi đến kế thừa công ty?"
Tống Dịch phản ứng một hồi mới rõ ràng Hứa Dịch Nhân là ba nàng, Hứa Hân Dao đang thăm dò chính mình?.
"Không phải, Hứa... Hứa thúc thúc nói hắn thường xuyên bận, nên để ta bên cạnh ngươi."
Hứa Hân Dao nghe xong không vừa ý, nàng cầm lấy di động Tống Dịch để trên bàn, Tống Dịch ở trước mắt bị nàng nhìn qua lại một lúc, làm xong khi Hứa Hân Dao liền đứng lên đi đến.
"Nghỉ sớm một chút, muội muội." Hướng về Tống Dịch mỉm cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Không biết có phải là không phải là ảo giác của mình, Tống Dịch cảm giác Hứa Hân Dao đi ngang qua chính mình thời điểm, va vào một phát bờ vai của chính mình, nhìn như vô ý nhưng càng như là cố ý như thế.
Hứa Hân Dao đi rồi, Tống Dịch cầm lấy di động, di động màn hình hiện lên là hình ảnh Hứa Hân Dao, Hứa Hân Dao vừa nãy cầm điện thoại di động của chính mình lưu lại, mà trên mặt Hứa Hân Dao không có vẻ, mắt Tống Dịch nhìn màn ảnh, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua màn hình.
Nàng ánh mắt tránh đi, Tống Dịch lúc này lần đầu tiên nhìn kỹ mặt Hứa Hân Dao, bất kỳ từ ngữa hoa lệ nào cũng không thể miêu tả hết được vẻ đẹp, mặt phía dưới là cần cổ trắng nõn, nhìn xuống dưới nữa chính là cổ chữ V áo ngủ, tuyệt nhiên mà tới hình ảnh lôi kéo người ta mơ màng, Tống Dịch cảm giác lỗ tai có chút nóng.
Lại một đêm nữa Tống Dịch lại ngủ không ngon, nàng có loại trực giác, cuộc sống sau này sẽ không bình tĩnh như vậy.