Nhị Gả Đông Cung - Diêm Kết

Chương 21: Đỏ mặt

Hai bên chạm mặt trên hành lang, Triệu Nguyệt cúi đầu chào, Thôi Văn Hi đáp lễ. Bình Dương hỏi: “Hôm nay Nhị Lang đến sớm, trước khi đi mẫu thân có dặn dò gì không?”

 

Triệu Nguyệt mỉm cười thẹn thùng, “Mẫu thân không nói gì cả.”

 

Bình Dương bật cười, nhỏ giọng bảo: “Ta vừa mới cùng tứ hoàng thẩm bàn bạc, cảm thấy tứ tiểu thư của Trung Nghị bá phủ cũng rất tốt.”

 

Triệu Nguyệt liếc sang Thôi Văn Hi một cái, giọng điệu lấp lửng: “Thật là phiền tứ hoàng thẩm quan tâm.”

 

Thôi Văn Hi giữ thái độ trưởng bối, đáp lại: “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Ở tuổi này, điện hạ cũng nên tính chuyện hôn phối rồi.”

 

Triệu Nguyệt không trả lời, lúc này một tỳ nữ đến báo Khánh Vương đang tìm Khánh Vương phi.

 

Thôi Văn Hi bèn cáo từ hai người, rời đi cùng với Phương Lăng. Triệu Nguyệt liếc nhìn bóng dáng của nàng dần khuất, chiếc áo khoác sa mỏng phủ lên vai nàng, để lộ chiếc cổ trắng ngần và dáng người mềm mại yêu kiều. Dù biết không nên nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà ngắm nhìn.

 

Bình Dương dùng cây quạt nhẹ chọc hắn, hỏi: “Nhị Lang đi một vòng, có gặp nữ lang nào vừa ý không?”

 

Triệu Nguyệt mỉm cười nhạt, đáp qua loa: “Có.”

 

Bình Dương tò mò hơn, ghé tai hỏi nhỏ: “Nhà ai vậy?”

 

Triệu Nguyệt nhếch môi cười, đùa nghịch: “Không nói cho ngươi.”

 

Bình Dương giả vờ giận, đập nhẹ lên người hắn, “Đúng là bướng bỉnh.”

 

Tỷ đệ hai người tiếp tục đi về phía Ngọc Quỳnh viên, còn Thôi Văn Hi trên đường gặp không ít ánh mắt dõi theo. Nàng cao ráo, phong thái đài các, phù hợp với chuẩn mực thẩm mỹ của thời đại, chỉ cần đứng yên đó đã tỏa ra khí chất không thể khinh thường.

 

Dù không phải người bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sự duyên dáng và quý phái của nàng lại khiến người ta không thể không chú ý. Trên đường, một số phụ nhân quen thuộc cúi chào nàng, Thôi Văn Hi gật đầu đáp lại, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu.

 

Có vài cô gái trẻ lén nhìn và xì xào về cô. Thôi Văn Hi chỉ mỉm cười, không bận tâm.

 

Phương Lăng không kìm được, nhỏ giọng phàn nàn: “Không biết bao nhiêu kẻ đang nói xấu sau lưng, nô tỳ chỉ muốn xé rách miệng họ ra.”

 

Thôi Văn Hi nhướng mày, tự giễu cợt: “Khắp cả kinh thành đều bàn tán về ta, đủ cho ngươi mệt mỏi đi xé từng cái miệng đó.”

 

Phương Lăng ngậm ngùi im lặng.

 

Nhiều lúc, nàng thực sự phải khâm phục sự bình thản của chủ nhân mình, vững vàng như núi.

 

Không xa, hai phụ nữ trẻ đứng đối diện đang che miệng trò chuyện. Người mặc áo hồng nhạt khẽ thì thầm: “Nhìn kìa, Khánh Vương phi đang tới.”

 

Người còn lại liền cảnh giác: “Nhỏ tiếng thôi, coi chừng bị nghe thấy.”

 

Người kia đáp: “Đâu phải chỉ có chúng ta nói.” Rồi cô tiếp lời, “Nghe nói ngay cả Hoàng Hậu trong cung cũng khuyên can rồi.”

 

Thôi Văn Hi không để tâm, nàng nói với Phương Lăng: “Ngươi đi báo với Khánh Vương rằng ta thấy mệt, muốn nghỉ ngơi, không đi nữa.”

 

Phương Lăng nghe lệnh và rời đi.

 

Trong khi đó, Thôi Văn Hi được dẫn đến phòng nghỉ, nơi mà Khánh Vương đến tìm nàng. Nàng nằm nghiêng trên chiếc giường êm ái, mùi hương nhàn nhạt từ lư hương tinh xảo lan tỏa khắp phòng. Căn phòng u tĩnh, không một bóng người, chính là nơi mà Bình Dương sắp xếp để nàng tìm được chút bình yên giữa những rối ren.

 

Chỉ một lát sau, Triệu Thừa Diên đến nơi, vén lên tấm màn lụa che khuất, bên trong hiện ra một mỹ nhân đang thong thả phe phẩy chiếc quạt tròn, dáng vẻ lười nhác mà đầy quyến rũ.

 

Triệu Thừa Diên bước vào, cất tiếng hỏi: “Sao lại trốn đến đây?”

 

Thôi Văn Hi hừ lạnh một tiếng, giận dỗi nói: “Nhờ phúc của Tứ Lang, bên ngoài ai ai cũng nói ta, bảo rằng Thôi thị không biết điều, chỉ cần ngần ấy lời đàm tiếu thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t người.”



 

Triệu Thừa Diên mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, tay nắm lấy mắt cá chân của nàng một cách tình tứ, “Ta đã lên tiếng bênh vực, nếu không biết, người ta còn tưởng ta đang ức h.i.ế.p nàng.”

 

Nghe vậy, Thôi Văn Hi chẳng mấy vừa ý, dùng chiếc quạt chọc gã một cái, “Ngươi đã đội cho ta chiếc nón xanh, hợp lại chẳng phải là ức h.i.ế.p ta sao?”

 

Triệu Thừa Diên để nàng chọc, xem nàng như đứa trẻ con, “Nàng muốn giận thế nào cũng được, miễn không nhắc đến chuyện ly hôn, ta đều chịu hết.”

 

Thôi Văn Hi bật cười, khẽ trách: “Nói cứ như ta không thể sống thiếu nam nhân vậy.”

 

Triệu Thừa Diên chỉ ra ngoài, “Nàng tự nghe thử đi, công lý nằm ở lòng người, nếu sai ở ta, chẳng phải họ đã mắng ta đến mức không ngóc đầu lên nổi?”

 


Thôi Văn Hi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gã.

 

Có lẽ đây chính là nỗi bi ai của nữ nhân trong thời đại này.

 

Dù nàng và những nữ lang khác cùng là phụ nữ, nhưng tiếc thay, họ không thể đồng cảm hay thấu hiểu những khao khát sâu kín trong lòng nàng. Có lẽ, họ còn khôn ngoan hơn nàng, biết lúc nào cần cúi đầu để lựa chọn con đường có lợi cho mình, vì đối với phần lớn nữ lang, được yên ổn ngồi ở vị trí chủ mẫu đã là thành công.

 

Đây chính là giới hạn mà thời đại này đặt ra trong tầm nhìn của họ.

 

Còn nàng, Thôi Văn Hi, lại là một kẻ không phù hợp với những giá trị truyền thống đó.

 

Không thể nói lý lẽ cùng Triệu Thừa Diên, nàng dứt khoát chẳng buồn để tâm.

 

Đúng lúc này, gia nô bước vào báo rằng Tào lão thái quân đã đến phủ. Tào lão thái quân gần tám mươi tuổi, thân thể vẫn còn cứng cáp, là thẩm thẩm của Khánh Vương.

 

Trong số những bậc trưởng bối đồng trang lứa với Võ Đế trong hoàng tộc, chỉ còn Tào lão thái quân là còn sống. Hôm nay lão thái quân đến xem náo nhiệt, các hậu bối như họ đương nhiên phải ra tiếp đón.

 

Thôi Văn Hi xuống giường, đi đôi giày thêu, Phương Lăng bước vào giúp nàng chỉnh trang y phục.

 

Triệu Thừa Diên đứng nhìn, thầm nhận ra rằng nữ nhân của mình thực xứng danh quý nữ kinh thành. Dù nhan sắc không quá nổi bật, nhưng phong thái lại tao nhã, đĩnh đạc, vẻ dịu dàng đoan trang áp đảo không ít nữ lang khác - chỉ là tính tình hơi cao ngạo một chút.

 

Sau khi sửa sang xong xuôi, thấy gã cứ nhìn mình mãi, Thôi Văn Hi bực bội hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”

 

Triệu Thừa Diên trêu đùa đáp: “Nhìn nữ nhân của mình, chẳng lẽ không được?”

 

Thôi Văn Hi giả bộ chán ghét, đáp: “Lần nào ta cũng phải đi biệt viện xem cô gái nhỏ mà Tứ Lang nuôi dưỡng, xem rốt cuộc là dạng tư sắc thế nào mà khiến ngươi đến mức không tiếc cãi vã với ta cũng muốn đưa nàng về kinh.”

 

Vừa nghe xong, Triệu Thừa Diên nhíu mày đáp: “Chỉ là một cô gái nhà quê thôi, nàng hà tất phải so đo?”

 

Thôi Văn Hi cười, đầy vẻ khiêu khích: “Chà, sợ ta tìm hiểu rồi khiến nàng sống không dễ chịu chứ gì?”

 

Triệu Thừa Diên vội nói: “Nguyên Nương cao quý biết bao, sao có thể so với hạng thô thiển ấy được?”

 

Thôi Văn Hi lạnh lùng hừ nhẹ: “Miệng lưỡi nam nhân, chỉ giỏi nói dối, lúc nào cũng bảo chỉ là lấy mẹ nuôi con, nhưng lén lút thì chẳng biết bao nhiêu tình tứ.”

 

Triệu Thừa Diên cười nịnh: “Nguyên Nương đây là ghen sao?”

 

Thôi Văn Hi chỉ hừ một tiếng, nhìn bộ mặt lấy lòng của gã, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng hoang đường: Có lẽ nàng có thể dùng Nhạn Lan để thử, xem liệu nàng ta có chút tham vọng nào không.

 

Nếu nàng ta muốn tiến thân vào Khánh Vương phủ, chắc chắn phải vượt qua Thôi thị nàng.

 

Đây có thể là con đường để nàng thoát khỏi cuộc hôn nhân này.

 

Chỉ cần Nhạn Lan có tham vọng, nàng Thôi Văn Hi hoàn toàn có thể lợi dụng nàng ta để gây mâu thuẫn, phá vỡ cuộc hôn nhân giữa nàng và Khánh Vương, buộc Khánh Vương phải chọn ly hôn.

 



Nghĩ đến đây, Thôi Văn Hi trong lòng không khỏi vui mừng, khóe môi khẽ cong, cảm thấy mình quả là thông minh.

 

Nhận ra nàng đang cười, Triệu Thừa Diên tò mò hỏi: “Nguyên Nương đang nghĩ gì mà vui thế?”

 

Thôi Văn Hi vui vẻ vỗ nhẹ lên mặt gã, đáp một cách bí hiểm: “Không nói cho ngươi.”

 

Triệu Thừa Diên ôm lấy vòng eo nàng cùng bước ra ngoài, Thôi Văn Hi liếc nhìn nam nhân bên cạnh, trong lòng như có một sự chuyển biến lớn.

 

Ban đầu, nàng luôn buồn phiền vì gã không chịu buông tay. Nay, nàng hiểu rằng mình nên dồn tâm tư vào biệt viện kia mới phải.

 

Nhạn Lan vừa vào kinh đã biết khơi mào mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ, có thể thấy nàng ta cũng là người có thủ đoạn. Kẻ như vậy thì phải lợi dụng cho tốt.

 

Khi hai vợ chồng đến Ngọc Quỳnh viên, bên trong đã tụ tập khá đông tông tộc thân thích.

 

Tào lão thái quân ngồi trên ghế thái sư, mặc một bộ đồ màu xanh sẫm, gương mặt hiền từ, tràn đầy niềm vui.

 

Tính cách lão nhân gia hiền hậu, khiến mọi người yêu mến, tai vẫn nghe rõ, mắt vẫn tinh tường, tiếp đón các hậu bối bằng nụ cười.

 

Khi Triệu Nguyệt hành lễ, bà mỉm cười vẫy tay gọi hắn lại gần.

 

Tào lão thái quân nắm lấy tay hắn, dùng giọng điệu của bậc trưởng bối hỏi nhỏ: “Hôm nay buổi tiệc này, không ít tiểu nương tử đến tham dự, Nhị Lang cảm thấy trưởng tỷ ngươi chiêu đãi có chu toàn không?”

 

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều bật cười.

 

Triệu Nguyệt cũng cười nói: “Thúc tổ mẫu*, người nên thường xuyên đến chơi với bọn cháu, như thế mới càng sống càng trẻ.”

 

(*) 叔祖母 (thúc tổ mẫu): Thím của cha.

 

Tào lão thái quân vui vẻ, sờ mặt mình, đùa rằng: “Ta mới mười tám thôi!”

 

Mọi người lại một lần nữa cười vang.

 

Khi vợ chồng Khánh Vương đến chào hỏi, Triệu Nguyệt khẽ liếc nhìn Triệu Thừa Diên, ánh mắt vô tình dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy vòng eo Thôi Văn Hi.

 

Động tác ấy tràn ngập sự chiếm hữu.

 

Triệu Nguyệt gọi một tiếng "Tứ hoàng thúc," hai người tiến lên chào lão thái quân. Lão nhân gia nhìn Thôi Văn Hi, nhẹ giọng nói: “Phu thê giận dỗi rồi lại hòa, thời gian ngắn ngủi của đời người, sao lại ầm ĩ đòi ly hôn chứ?”

 

Thôi Văn Hi nói “Vâng” rất nhẹ nhàng.

 

Triệu Nguyệt bên cạnh không thích nghe những lời ấy, không kìm được tiến lại gần bên tai Tào lão thái quân, trêu chọc: “Thúc tổ mẫu, đừng có giống như mẹ con, nói những chuyện đâu đâu. Hôm nay là tiệc xuân, mọi người đều vui vẻ, chúng ta hãy nói về những điều thú vị đi!”

 

Tào lão thái quân ngạc nhiên, sau một lúc mới phản ứng lại, nói: “Đúng đúng, chúng ta hãy nói về những điều vui vẻ.” Bà dừng lại một chút, rồi tiếp: “Nhị Lang có nhìn trúng khuê nữ nào chưa? Thúc tổ mẫu có thể làm mai cho ngươi.”

 

Triệu Nguyệt chỉ biết im lặng.

 

Thôi Văn Hi cũng nhìn về phía hắn.

 

Cái tên ấy bị hai ánh mắt đầy tò mò nhìn chằm chằm, một chút đỏ ửng mất tự nhiên lan tới tai, từ từ lan ra cả khuôn mặt trắng nõn, khiến hắn thêm phần đáng yêu.

 

--------

Tác giả có điều muốn nói:

Thôi Văn Hi: Tuổi trẻ thật tốt. Da mặt mỏng, mịn như tiểu hài tử.

Triệu Nguyệt: Ngươi nhìn ta làm gì?

Thôi Văn Hi: ??? Không được à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận