Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 62: Xuân Thu môn vừa chính vừa tà (2)

Nửa giờ sau.

Oanh!

Quả trứng khổng lồ màu máu đen vỡ tan tành.

Huyết Sát Lệ Qủy đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Đồng thời.

Sau khi Huyết Sát Lệ Qủy đột phá thành công, có được chút linh trí yếu ớt, mặc

dù vẫn là tóc tai bù xù, nhưng càng nhìn lại càng giống người rồi.

“Chủ... Chủ nhân…”

Huyết Sát Lệ Qủy đứng ở trước mặt Tề Minh, vậy mà lại nói tiếng người, mặc

dù ngữ khí vẫn âm u, nhưng mà thật sự biết nói rồi, có thể nhìn thấy gương mặt

nàng tái nhợt, không có một tia huyết sắc.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu, “Không tồi, đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ rồi.”

“Tạ... Tạ chủ nhân.”

Huyết Sát Lệ Qủy trả lời.

“Trở về đi.”

Xoạt!

Tay phải Tề Minh vẫy một cái, Huyết Sát Lệ Qủy hóa thành một đạo lưu quang,

bay đến trong tay Tề Minh, lại biến trở lại thành một tấm Huyết Sát Lệ Quỷ

Phù, thu vào trong kho vật phẩm.

Tề Minh lại một tay điểm kiếm khí ra, biến ba cỗ thây khô này thành tro bụi.

Chẳng mấy chốc.

Ngày hôm sau đã đến.

Buổi sáng.

Soạt!

Phùng lão lại tới cửa lần nữa.

“Tề Minh.”

Phùng lão trực tiếp hô.

“Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Tề Minh ra nghênh tiếp, chắp tay hành lễ với Phùng lão.

“Vi sư tới thông báo cho ngươi một chuyện.”

Phùng lão nói thẳng: “Khoảng thời gian trước, ngươi giết Tào Kim Tú, mà Hắc

Liên Ma quân đã trồng Ma Chủng Hắc Liên lên người Tào Kim Tú, Lữ Thanh

Nhan lại hủy đi Ma Chủng Hắc Liên, Hắc Liên Ma quân không dám tìm tới

nàng gây phiền toái, cho nên sẽ đặt thù hận lên người ngươi.”

“Đệ tử...”

Tề Minh khổ sở cười một tiếng.

“Cho nên ngươi bị Hắc Liên Ma quân treo thưởng rồi, treo giải thưởng của

ngươi vào bảng huyền lệnh, lại cộng thêm tu vi của ngươi quá thấp, phỏng

chừng là sẽ có không ít tán tu hoặc là ma tu đến tìm ngươi gây phiền toái.”

Phùng lão nhắc nhở: “Khoảng thời gian này ngươi nên chú ý một chút.”

“Thịnh hội Thiên Khải sắp mở, nên sẽ mở thông đạo của Hộ tông đại trận, sẽ có

rất nhiều tán tu ngoại giới tràn vào, trước khi Thịnh hội Thiên Khải chính thức

diễn ra, ngươi cũng đừng đi loạn khắp nơi.”

“Đệ tử tuân lệnh.”

Tề Minh gật đầu, “Đa tạ sư tôn nhắc nhở.”

“Chẳng qua là đệ tử có một nghi vấn, bảng treo thưởng Huyền Tự là cái gì?”

Tề Minh hỏi lại.

“Đây là bảng danh sách do Xuân Thu môn lập ra.”

Phùng lão giáp đáp nghi vấn cho Tề Minh: “Xuân Thu môn này cũng được xem

là một tông môn vừa chính vừa tà, phong cách hành sự của đệ tử Xuân Thu môn

tùy tâm sở dục, không hạn chế, bọn họ làm việc hoàn toàn dựa vào tâm trạng.”

“Bảng huyền thưởng chính là bảng để cho tất cả người tu hành ban bố các loại

Huyền thưởng lệnh do Xuân Thu môn làm trung gian, bao gồm cả ám sát, tìm

bảo vật, hộ pháp, vân vân.”

“Bảng huyền thưởng được phân chia từ cao xuống thấp là: Thiên, địa, huyền,

hoàng.”

“Thiên cao nhất, hoàng thấp nhất.”

“Hắc Liên Ma quân thông qua Xuân Thu môn ban bố huyền thưởng ám sát

ngươi, số tiền huyền thưởng đạt tới năm mươi vạn linh thạch hạ phẩm, đủ để

dẫn tới không ít tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí Giả Đan cảnh cũng có thể sẽ xuất thủ.”

“Mặc dù ngươi là đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông, nhưng những tán tu

kia vì linh thạch và tài nguyên, chuyện gì cũng làm ra được, chứ đừng nói là các

ma tu đang để mắt tới ngươi.”

“Đệ tử đã biết.”

Tề Minh trịnh trọng gật đầu, trong đầu nghĩ sư tôn ngươi nhắc nhở quá muộn

rồi, bởi vì tối ngày hôm qua đã có tán tu lẻn vào rồi, hơn nữa lại còn tìm tới

được hẳn cửa động phủ.

Chỉ có điều.

Tề Minh không nói ra.

Dẫu sao thì.

Tề Minh tạm thời không thể nào giải thích được mình làm như thế nào mà giết

chết được ba tán tu Trúc Cơ hậu kỳ.

“Hắc Liên Ma quân cũng chỉ dám ban bố huyền thưởng của ngươi, hắn tuyệt

đối không dám tự mình lẻn vào trong Thiên Khải tông, nếu như hắn dám lẻn

vào, ta bảo đảm hắn tuyệt đối chỉ có đến chứ không có về.”

Phùng lão lại nói: “Mặc dù Thiên Khải tông thả rông đệ tử, nhưng cũng sẽ

không thờ ơ không quản.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

Sau đó.

Phùng lão lại dặn dò thêm mấy câu rồi rời đi.

Buổi trưa.

Hoắc Trường Thanh đã trở lại rồi.

“Chủ nhân, nhiệm vụ ngài giao phó đã hoàn thành, tất cả vật phẩm đã bán ra

hết.”

Hoắc Trường Thanh nói.

“Tổng cộng đã bán được bao nhiêu linh thạch?”

Tề Minh hỏi.

“Bẩm báo chủ nhân.”

Hoắc Trường Thanh trả lời: “Bốn viên Trúc Cơ đan cực phẩm bán được năm

trăm tám mươi vạn linh thạch hạ phẩm, còn các loại đan dược, pháp bảo, tài liệu

khác chỉ bán được một trăm hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm.”

“Tổng cộng là bảy trăm vạn linh thạch hạ phẩm.”

“Tốt.”

Vẻ mặt Tề Minh mừng rỡ, lại mang chiến lợi phẩm đạt được đêm qua ra, đưa

cho Hoắc Trường Thanh rồi nói: “Hôm nay ngươi lại đi bán những thứ này đi.”

“Vâng.”

Hoắc Trường Thanh đưa tay ra nhận túi trữ vật.

“Đi đi.”

Tề Minh vung tay lên.

Soạt!

Hoắc Trường Thanh lại ngự kiếm bay lên bầu trời, xuyên qua không trung rời

đi, không lâu sau, đã rời khỏi phạm vi tầm nhìn của Tề Minh.

Mà xung quanh Lạc Vân phong, đã có một vài bóng dáng ẩn nấp.

“Đây là Lạc Vân phong, cách đây không lâu, Phùng lão của Thanh Vân Phong

nhận Tề Minh làm đệ tử chân truyền, Lạc Vân phong này đúng là nơi đặt động

phủ của Tề chân truyền.”

“Vốn cho rằng tên này bán ra bốn viên Trúc Cơ đan cực phẩm cùng với nhiều

tài nguyên như vậy ở Thanh Vân phường thị, thì hắn sẽ là con cừu lớn béo ú,

không ngờ hắn lại có sự bảo hộ của chân truyền.”

“Vậy… vẫn nên bỏ qua đi.”

“Bất kể thế nào, Tề Minh cũng là đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong, mặc

dù tu vi không cao, nhưng địa vị lại không thấp, không phải người chúng ta có

thể đụng được.”

“Nếu không cẩn thận, thì sẽ chết ngay tại chỗ.”

“Nói không sai.”

“Chúng ta đi nhanh thôi.”

Soạt! Soạt! Soạt!

Sau khi trao đổi vài câu.

Tất cả những người ẩn núp xung quanh đã rời khỏi.

“Những người này lại đi rồi.”

Bóng dáng Tề Minh xuất hiện dưới chân núi Lạc Vân phong: “Lúc đầu ta cho là

những người này là sát thủ của Hắc Liên Ma quân, bây giờ xem ra có lẽ không

phải.”

“Có khả năng là do Hoắc Trường Thanh bán ra khá nhiều tài nguyên ở Thanh

Vân phường thị, thu lượng lớn linh thạch, khiến không ít tu sĩ đố kỵ, cho nên

mới sẽ theo đến đây. Sau khi biết chuyện Hoắc Trường Thanh được ta bảo hộ,

bọn họ lại không dám ra tay.”

Rõ ràng.

Tám chín phần mười là Tề Minh suy đoán đúng.

Còn lại.

Tại Thanh Vân phường thị, hầu hết đều là đệ tử của Thiên Khải tông, trong đó

có hơn bảy phần đều là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn của Thanh Vân phong,

v..v..

Và.

Hiển nhiên tu sĩ trong Thanh Vân phường thị không dám đụng đến Tề Minh,

thân là đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận