Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung
Chương 17
Nhưng mà...
"Hoàng hậu nương nương.” Ta ngẩng đầu, thậm chí còn khẽ mỉm cười: "Thần thiếp không có ý định quỳ."
Sắc mặt Ngọc Phi trầm xuống, nàng ta ngoài miệng nói ta không đáng lo ngại, trong lòng lại biết ta là mối đe dọa lớn nhất của nàng ta.
Bởi vì ta và nàng ta đến từ cùng một nơi.
Nàng ta nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, bỗng cười khẩy một tiếng: "Sao, ngươi cũng đến từ nơi giống ta, giờ lại trở thành chó của Hoàng hậu à?"
Bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, có người cất giọng hô nhanh: "Hoàng thượng giá lâm!"
Ngọc Phi nhìn ta đầy ẩn ý.
Nhưng người vào chỉ có Lý Đức Toàn, ông ấy đi thẳng đến chỗ ta, nói: "Hoàng thượng bảo nô tài không mời được nương nương, đành phải đích thân đến."
Ây dà! Cứu tinh đến rồi!
Hoàng đế “đá đì” là số một!
Có chỗ dựa rồi, ta không thèm để ý đến Ngọc Phi nữa, tung ta tung tăng chạy theo Lý Đức Toàn bay ra khỏi đại điện. Hoàng thượng đứng bên ngoài mặt lạnh tanh, vẻ mặt như thiên thần hạ phàm ‘chúng sinh bình đẳng mình ta thượng đẳng’ vậy.
Ta dùng ánh mắt tặng cho hắn một cái ôm tràn đầy yêu thương.
Hắn xoay người bỏ đi.
Ta lon ton đuổi theo, lại dùng ánh mắt tặng cho hắn một nụ hôn tràn đầy yêu thương.
Đi được một đoạn, đợi ta ngồi xuống uống một ngụm cháo, sắc mặt hắn mới hơi dịu lại, lạnh lùng nói: "Người ta mắng ngươi, ngươi cứ để cho mắng thế à?"
Ta cắn một miếng bánh bao, vui vẻ nắm tay hắn: "Hoàng thượng, vậy ngài đi đánh nàng ta đi."
"Tại sao trẫm phải đánh nàng ta?" Hắn gạt tay ta ra, "Toàn là mỡ."
"Nàng ta mắng cục cưng của ngài mà hic hic." Ta lại vươn tay quấy rầy hắn.
Hắn gạt ra.
Ta lại quấy rầy.
Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, giọng vẫn lạnh lùng: "Tình nghĩa thanh mai trúc mã của trẫm và nàng ta, không phải ngươi không tranh được sao?"
Hả? Không phải chứ, ngươi nghe được bao nhiêu rồi?
Ta vội dùng bàn tay dính đầy mỡ bóp tay hắn, lại dỗ dành: "Đó là lừa nàng ta thôi! Ta tranh ta tranh ta nhất định phải tranh! Hoàng thượng tốt thế này! Ta không muốn tranh cũng không nhịn được!"
... Giống hệt như lúc hứa với mẹ sẽ tranh giành vị trí nhất khối ngày xưa.
Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, mới nói: "... Trẫm đói rồi."
He he, ngại ngùng rồi.
Ta dùng ánh mắt ấm áp tràn đầy tình yêu nhìn theo bát cháo được Hoàng thượng từ từ uống cạn, trong lòng lại đang suy nghĩ về lời đe dọa của Ngọc Phi.
Ừm, hiện giờ cách tốt nhất chính là nói lại mấy lời kịch của Ngọc Phi, khiến nàng ta không còn gì để nói.
"Hoàng thượng ăn xong chưa?" Ta chớp chớp mắt.
Hắn liếc ta một cái, ừm một tiếng.
Ta đưa chiếc khăn đã lau... không phải, khăn lau miệng cho hắn, hắn nhận lấy, lau miệng.
... Khoan đã, hình như đó là chiếc khăn đã lau miệng rồi thì phải.
Đệt, mà thôi kệ đi.
"Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói."
Hắn lau chỗ vừa bị ta bôi mỡ trên tay, lại đưa khăn cho ta, nói: "Lau tay đi."
Ta vừa lau tay vừa sắp xếp lời nói trong lòng.
"Hoàng thượng... "
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Lau xong tay rồi hãy nói."
Ta đành cúi đầu tiếp tục lau tay, đợi đến khi gần như lau mất một lớp da mới đặt khăn xuống.
Hắn nhìn ta một lúc, hỏi: "Là ngươi tự muốn nói, hay là không thể không nói?"
Ta ngẩn người một lúc lâu, cúi đầu: "Không thể không nói."
"Không muốn nói thì không cần nói.” Hắn thản nhiên nói, "Ngươi khi quân cũng đâu phải một hai lần."
"Ta không phải không muốn nói.” Giọng ta cực nhỏ, "Ta chỉ là chưa nghĩ ra nên nói thế nào."
"Vậy khi nào nghĩ kỹ rồi hãy nói, không có gì phải sợ cả." Hắn đứng dậy rồi nói: "Trẫm đi phê tấu chương đây."
Ta kéo tay áo hắn, giọng run rẩy: "Nhưng không thể không nói được, nếu thần thiếp không nói, Hoàng thượng cũng sẽ biết thôi."
Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Nàng không nói, trẫm sẽ không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận