Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 15: Phần 2: Công Viên Giải Trí Ác Mộng 8

12

Đoàn diễu hành rời khỏi quảng trường.

Họ còn phải đi vòng quanh hồ nửa vòng nữa, nghĩa là còn gần mười hai phút để chuẩn bị trước khi bị dịch chuyển đến khu vực tiếp theo.

Diệp Khinh Mặc mượn thẻ nhân viên của tôi để xem.

"Triệu Hạ, nhân viên kiểm tra sửa chữa."

Anh ta chìm vào suy nghĩ.

Đột nhiên, ánh mắt anh ta sáng lên: "Tôi hiểu rồi."

"Hai người đợi tôi ở đây, tôi đi xác minh một chút suy đoán của mình."

Nói xong, anh ta nhanh chóng đuổi theo đoàn diễu hành.

Dòng bình luận: [Diệp Thần hiểu ra gì vậy?]

[Tôi ghét nhất những người nói chuyện kiểu úp úp mở mở!]

[Đã biết con quỷ c.h.ế.t do trúng độc lúc còn sống là nhân viên kiểm tra sửa chữa, sau khi c.h.ế.t lại trở thành người dẫn đầu đoàn xe của Cùng Kỳ, vậy nên, anh ta đã hắc hóa.]

[Người ở trên, cậu đúng là thiên tài. Không biết suy luận thì đừng suy luận, khoe cái đầu rỗng tuếch của cậu ra cho người khác xem thật là bất lịch sự.]

Tôi và Tần Giác tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.

Đứng lâu quá, hơi mệt rồi.

Tần Giác hỏi tôi: "Nghênh Nam, em cũng có suy nghĩ gì phải không?"

Tôi khẽ ừm một tiếng, cũng hỏi ý kiến của Tần Giác.

Tần Giác vắt chéo chân, cười khẩy: "Có Diệp Khinh Mặc ở đây thì chị còn phải động não làm gì nữa? Nghênh Nam, đôi khi chúng ta phải học cách hưởng thụ."

Cũng có lý.

Đột nhiên, cô ấy chuyển chủ đề: "Phó bản này không thể lập đội, lát nữa chúng ta có khả năng cao sẽ không bị dịch chuyển đến cùng một chỗ. Kết bạn đi, để tiện liên lạc."

Vừa thêm bạn tốt xong, tôi cảm nhận được độ hảo cảm của cô ấy lại tăng thêm một bậc.

Diệp Khinh Mặc nhanh chóng quay lại.

Anh ta vào thẳng vấn đề: "Đã điều tra rõ rồi."

"Tất cả những người c.h.ế.t trong công viên đều tham gia vào đội diễu hành, cái gọi là biểu diễn, chính là không ngừng tái hiện lại cách c.h.ế.t của mình."

"Bốn người dẫn đầu đội xe Cùng Kỳ kia, quỷ trồng cây chuối là kỹ sư, quỷ trúng độc là nhân viên kiểm tra, hai quỷ c.h.ế.t đuối một là nhân viên kiểm tra và một là nhân viên thử nghiệm. Tất cả bọn họ đều bị ép tự tử."

"Mười hai năm trước, tại Thung lũng Hạnh Phúc Thanh Sơn đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng. Một chiếc tàu lượn siêu tốc bất ngờ trật bánh khi lên đến đỉnh cao nhất, khiến toàn bộ 16 người trên xe thiệt mạng. Đội hình đi đầu tiên lúc nãy chính là bọn họ."

"Khi đó, điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, người ta mới phát hiện ra thân tàu lượn và đường ray đều không đạt tiêu chuẩn an toàn. Khi cảnh sát truy cứu trách nhiệm, giám đốc công viên đã đổ lỗi cho bốn người phụ trách, bao gồm một kỹ sư, hai công nhân kiểm tra và một nhân viên thử nghiệm."

"Nhưng cả bốn người đều khẳng định, trách nhiệm vụ tai nạn thuộc về ban quản lý công viên vì đã tiết kiệm chi phí bằng cách sử dụng vật liệu kém chất lượng, không thực hiện bảo trì định kỳ dù nhân viên kiểm tra đã nhiều lần nhắc nhở, thậm chí còn bỏ qua bước kiểm tra và đưa vào vận hành trực tiếp."

"Tuy nhiên, với tài liệu giả mạo của công viên và thế lực hùng hậu phía sau, cuối cùng cả bốn người đều bị kết tội. Người nhà của các nạn nhân và cư dân mạng phẫn nộ đã lên án họ, một số còn tìm đến tận nhà, thậm chí có người còn động tay động chân. Thậm chí, có người còn nhắm vào gia đình họ, con gái của kỹ sư bị bắt nạt tập thể ở trường, không chịu nổi sự sỉ nhục nên đã nhảy lầu tự tử, kỹ sư nhiều lần kháng cáo nhưng không có kết quả, cuối cùng cũng nhảy lầu tự tử. Ba người còn lại cũng bị dồn vào đường cùng, hai người nhảy sông, một người uống thuốc độc. Còn ban quản lý công viên, chỉ bị xử lý qua loa vì tội quản lý lỏng lẻo."

"Cùng Kỳ trừng phạt cái ác, ủng hộ cái thiện, họ dùng cách bị nó ăn thịt để chứng minh sự trong sạch của mình, đồng thời cũng là một cách chế giễu công lý. Điều này cũng trở thành màn trình diễn trọng điểm của cuộc diễu hành."

Diệp Khinh Mặc giải thích vô cùng rõ ràng, từng chút một xâu chuỗi những suy nghĩ rời rạc trong đầu tôi.

"Công lý có thể đến muộn, cũng có thể vắng mặt." Tôi không khỏi cảm thán.

Diệp Khinh Mặc nhướng mày: "Sao vậy, thất vọng về thế giới này rồi à?"

Thất vọng ư?

Đúng là thất vọng thật.

Nhưng bây giờ: "Em nghĩ vẫn còn hy vọng."

13

Đúng ba giờ, cuộc diễu hành kết thúc.

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành trò chơi Diễu hành xe hoa, hiện tại sẽ ghép cặp ngẫu nhiên trò chơi mới.]

[Trò chơi được chọn: Vòng quay mặt trời lãng mạn. Chúc bạn chơi không vui vẻ, hihi.]

Ngay sau đó là một cảm giác mất trọng lượng tột cùng.

Khi tầm nhìn khôi phục, tôi đã ngồi trong cabin của vòng quay mặt trời.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi vòng quay mặt trời, vừa hồi hộp vừa có chút phấn khích.

Ở đây rất cao, có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh công viên.

Nhưng ngay khi cabin lên đến đỉnh cao nhất, bên ngoài đột nhiên tối đen.

Bên trong vẫn sáng sủa, lúc này tôi cảm thấy như mình bị nhốt vào lồng rồi chìm xuống đáy biển.

Rõ ràng không khí vẫn lưu thông nhưng lại có một cảm giác ngạt thở mãnh liệt.

Leng keng!

Một chiếc nhẫn kim cương lăn ra trên sàn.

Tôi nhìn quanh, không thấy ai cả.

Trong lòng dâng lên một thôi thúc mãnh liệt muốn nhặt chiếc nhẫn nhưng tôi đã kiềm chế lại.

Tò mò hại thân, đừng đụng vào những thứ xa lạ.

Nhiệm vụ hệ thống vang lên: [Xin hãy nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất.]

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tôi vẫn không nhúc nhích.

[Nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất trong vòng 10 giây, nếu không, chết.]

Tôi nhặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận