Vẫn Chưa Bắt Đầu - Tần Phương Hảo
Chương 14
Chung Kỳ và Đồng Giai Minh cùng rời đi. Khi đi qua khu vực văn phòng, cô cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần.
Đồng Giai Minh hỏi một cách vô duyên: "Sao thế? Lưu luyến vậy? Muốn nhảy việc sang đây à?"
Chung Kỳ: "..."
Đầu óc cô lúc này toàn là hình ảnh tấm poster khổng lồ kia.
Những hoạ tiết sặc sỡ do chính tay cô thiết kế như thể được gắn hiệu ứng đặc biệt, nhảy nhót loạn xạ trên từng dây thần kinh của cô.
Cô không ngờ Lý Dật Sinh không những giữ gìn cẩn thận mà còn treo nó lên tường
Dù chữ ký của cô ở góc dưới không quá rõ ràng nhưng nếu nhìn gần vẫn có thể thấy được. Lý Dật Sinh không sợ người khác phát hiện sao?
Anh ta rốt cuộc là có ý gì? Có phải anh ta thích cô rồi không?
Trong lúc tâm trí Chung Kỳ đang rối như tơ vò, vừa cùng Đồng Giai Minh đi xuống tầng dưới thì cô nhận được tin nhắn của Lý Dật Sinh: Ra khỏi khu công nghiệp, đợi anh ở trạm xe buýt, anh đưa em về.
Đồng Giai Minh quay đầu hỏi: "Cô đi đường nào?"
Chung Kỳ giấu nhẹm bí mật trong điện thoại: "Xe buýt. Cậu thì sao?"
"Taxi."
Hai người chia tay nhau ở trạm xe buýt.
Trước giờ cao điểm, dòng xe cộ bắt đầu đông đúc hơn, tiếng người huyên náo ở trạm xe buýt.
Một ngày làm việc bình thường như bao ngày khác.
Chung Kỳ đứng bên đường, vẻ mặt vô cảm như bao người qua đường khác, nhưng trong lòng lại đang náo loạn.
Đột nhiên, phía sau cô vang lên tiếng cười nói ồn ào, khiến người qua đường phải ngoái nhìn.
Chung Kỳ cũng theo bản năng quay đầu lại, sững sờ một lúc, nhận ra đó không phải người lạ.
Dù đã nhiều năm không gặp, cô vẫn nhận ra nhóm hơn chục người đó, tất cả đều là bạn học cũ cấp ba.
Nhưng cô không thân với họ.
Hồi cấp ba, Chung Kỳ là ứng cử viên hoa khôi của lớp. Lý do cô không được chọn là bởi vì cô đủ xinh nhưng lại không hoà đồng.
Cô không tham gia các hoạt động tập thể, không chơi theo nhóm nhỏ, phớt lờ lời tỏ tình và cả những tiếng huýt sáo của các bạn nam.
Các mối quan hệ xã hội của Chung Kỳ chỉ gói gọn trong Cảnh Văn, bạn cùng bàn của cô.
Không phải cô khó gần, mà là vì cô quá bận.
Chi phí học tập ở cấp ba không hề nhỏ, ngoài học phí còn có đủ các loại phí lớp, phí tài liệu,... Chung Thư Cầm một mình vất vả nuôi gia đình, cô không muốn lúc nào cũng phải ngửa tay xin tiền mẹ, nên đành tranh thủ thời gian làm thêm bên ngoài.
Cảnh Văn biết chuyện, đã nhiều lần đề nghị ứng tiền cho cô nhưng đều bị từ chối.
"Đừng lo, tôi kiếm tiền dễ lắm." Chung Kỳ an ủi Cảnh Văn. "Đồng nghiệp toàn nhường mình."
"Vì sao? Vì bà nhỏ tuổi nhất à?"
"Tất nhiên là vì tôi xinh đẹp rồi." Chung Kỳ cười toe toét.
Gương mặt xinh đẹp là lợi thế bẩm sinh, giúp Chung Kỳ có mức lương làm thêm khá ổn, nhưng tuyệt đối không phải là nhàn hạ. Vừa phải học tập, vừa phải đi làm thêm, Chung Kỳ thường xuyên thiếu ngủ, gần như ngày nào cũng ngủ gục trong lớp học thêm buổi sáng, rồi bị giáo viên chủ nhiệm la mắng cho tỉnh ngủ.
Mọi người trong lớp đều thấy nhưng không ai biết rõ nguyên nhân.
Một cô gái xinh đẹp mỗi ngày đều thay đồ vội vã rời trường, có khi còn trốn cả giờ tự học, khiến các bạn trong lớp tha hồ tưởng tượng, đủ thứ tin đồn thất thiệt cũng từ đó mà ra.
Có một khoảng thời gian dài, hễ Chung Kỳ đeo cặp rời khỏi lớp là cả lớp lại nhìn nhau cười.
Chung Kỳ bận rộn quay cuồng, làm sao có thời gian để ý đến những lời đồn đại vớ vẩn đó.
Chung Kỳ thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhìn lại những khuôn mặt vừa quen vừa lạ kia.
Lần này, ánh mắt cô chạm phải một người.
Người đó cũng nhận ra cô, dè dặt gọi: "Chung Kỳ?"
Hơn mười ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cô. Khi nhận ra là Chung Kỳ, ánh mắt dò xét hiện lên trong mắt mỗi người.
Cứ như thể trở về khoảnh khắc cô đeo cặp sách chuồn khỏi lớp học.
Thời cấp ba, khi ai cũng đầu bù tóc rối trong bộ đồng phục thể dục thùng thình thì Chung Kỳ đã là một mỹ nhân ngay cả khi để mặt mộc.
Bây giờ cô trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan càng thêm sắc nét, đó cũng là lý do khiến các bạn học nhận ra cô ngay. Với nhan sắc ấy, giữa đám đông, làm sao có thể không bị chú ý.
Chung Kỳ khựng lại, chỉnh đốn lại biểu cảm, thản nhiên đáp: "Trùng hợp quá."
Cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông - Đàm Tư.
Sau cuộc cãi vã khó chịu hôm đó, họ đã không gặp nhau một thời gian.
Một bạn nữ không có mâu thuẫn gì với Chung Kỳ lên tiếng giải thích, muốn làm dịu không khí: "Hôm nay họp lớp."
Chung Kỳ ngẩn người, mất một lúc mới nhớ ra bây giờ là dịp hè.
Họp lớp tất nhiên sẽ không có phần của cô, sau khi tốt nghiệp, cô không còn liên lạc với bất kỳ bạn học cấp ba nào, thậm chí còn quên tên một số người.
Cô gái đó mời cô: "Chúng tớ còn đi hát nữa, cậu đi cùng không?"
Chung Kỳ từ chối: "Mình bận rồi."
Không phải lời mời chân thành, cô cũng không cần phải giả vờ đồng ý. Hơn nữa, cô vốn không thân thiết gì với họ.
Một bạn nữ trước đây không ưa cô xen vào: "Bây giờ đang nghỉ hè mà, cậu vẫn bận à? Lại đi làm thêm sao?"
Nói xong, có vài người cười phá lên.
"Làm thêm" là một câu chuyện cười ngầm mà một nhóm nhỏ trong lớp vẫn truyền tai nhau.
Một bạn nam che miệng, nói nhỏ: "Cô ta vẫn làm nghề cũ à..."
Ánh mắt Chung Kỳ lướt qua Đàm Tư.
Cậu ta đứng giữa đám đông, khẽ nhíu mày, như thể không hài lòng, lại như đau lòng.
Hồi cấp ba, ngoài Cảnh Văn, cô thân nhất với Đàm Tư.
Chung Kỳ theo mẹ chuyển nhà khắp nơi, từ nhỏ đã thường xuyên phải chuyển trường.
Hồi tiểu học, cô và Đàm Tư từng học chung lớp hai năm ở một trường khác, sau đó cô theo mẹ về Yên Thành. Đến khi Đàm Tư thi chuyển cấp, bố mẹ cậu ta cũng được điều động công tác đến Yên Thành.
Cuộc hội ngộ bất ngờ ở trường cấp ba khiến Đàm Tư vô cùng vui mừng. Nhìn người bạn cũ giờ đã trở nên xinh đẹp, cậu ta cho rằng tất cả là nhờ duyên phận.
Hai chữ "duyên phận" thật diệu kỳ, diệu kỳ đến mức khiến mối quan hệ giữa cậu ta và Chung Kỳ không còn đơn thuần như hồi nhỏ nữa.
Đàm Tư thích Chung Kỳ, điều này không ít người biết.
Mọi người trong lớp đều nói cô ham vật chất, nếu không tại sao cứ bám lấy Đàm Tư mãi, lại còn nhìn cách cô chọn bạn mà xem, bao nhiêu người trong lớp, cô lại chọn chơi thân với Cảnh Văn, đứa giàu nhất lớp.
Cứ hễ nghe ai nói xấu Chung Kỳ, Cảnh Văn với tính cách thẳng như ruột ngựa sẽ xông vào mắng cho một trận.
Nhưng phản tác dụng thay, sự nóng nảy của cô ấy chỉ khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ, lại càng khiến tin đồn Chung Kỳ ham vật chất lan xa hơn.
Cảnh Văn rụt rè đến xin lỗi Chung Kỳ, Chung Kỳ lại vỗ tay: "Mắng hay lắm!"
Nhưng trong lòng lại rối bời.
Còn Đàm Tư chưa từng lên tiếng bênh vực cô.
Trước mặt cô, cậu ta là một người bạn dịu dàng, còn trong lớp, cậu ta lại là một người bạn im lặng.
Cũng giống như bây giờ, đứng đối diện với cô.
Lúc này, một chiếc SUV màu đen chạy đến.
Chung Kỳ liếc thấy xe của Lý Dật Sinh, trái tim đang bất an bỗng tìm được nơi neo đậu.
Chiếc xe dừng lại bên đường, Lý Dật Sinh hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt với đủ loại biểu cảm.
Chung Kỳ mở cửa xe, quay đầu lại, nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ, khóe môi nhếch lên: "Không ngờ mấy năm rồi mà các người vẫn chẳng khá hơn chút nào."
Nói xong, cô lên xe trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đóng cửa lại, mọi âm thanh ồn ào bị cách ly bên ngoài, Chung Kỳ cúi đầu, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Xin lỗi, mượn anh dùng một chút."
Lý Dật Sinh định trêu chọc cô về chuyện "lừa đảo" của anh, nhưng khi nhìn thấy nhóm người kia và vẻ mặt căng thẳng của cô, anh liền nuốt lại câu nói định nói, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
"Không có gì, chỉ diễn thôi mà." Chung Kỳ nhún vai, tỏ vẻ thoải mái. "Anh đã xem phim "sảng văn" bao giờ chưa?"
Tỏ ra mạnh mẽ xong, Chung Kỳ lại quay mặt đi, áp trán vào cửa kính xe, im lặng nhìn khung cảnh đường phố đang lùi dần, nỗi buồn trong đáy mắt không thể che giấu.
Cô biết không ít bạn học cũ có thành kiến với mình, cô cố gắng tránh né, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm.
Dù sao cô cũng mới hai mươi mốt tuổi, không thể nào hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của người khác.
Trong gương chiếu hậu, những khuôn mặt ngạc nhiên ngày một nhỏ dần.
Cô nhắm mắt lại, chắc hẳn mình đã tạo nên một cơn bão trong nhóm chat lớp đã chết từ lâu.
Lý Dật Sinh đoán được lý do.
Những cô gái xinh đẹp luôn phải đối mặt với nhiều sự soi mói và phán xét hơn, cũng khó được tha thứ hơn.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô bộc lộ cảm xúc như vậy trước mặt anh. Chú cáo nhỏ tạm thời cởi bỏ lớp vỏ xảo quyệt, để lộ sự yếu đuối bên trong, còn ủ rũ nữa.
Chiếc xe rời khỏi khu vực đó, khung cảnh đường phố thay đổi. Giờ cao điểm đang đến gần, người đi đường và xe cộ đông đúc hơn, tốc độ di chuyển cũng chậm dần.
Không biết bao lâu sau, Chung Kỳ mới ngồi thẳng dậy, giọng nói trở lại bình thường: "Dùng anh làm công cụ, anh không giận chứ?"
Lý Dật Sinh liếc nhìn cô, thấy trên trán cô in một vệt đỏ nhỏ do áp vào cửa kính xe.
Rõ ràng, tâm trạng tồi tệ của cô vẫn chưa tan biến.
Anh nhún vai, tỏ vẻ không sao: "Không phải tôi cũng đang dùng đồ em tặng để "lừa đảo" sao."
Chung Kỳ thả lỏng, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Em lên xe anh thế này, chắc chắn sẽ bị bàn tán rồi."
"Em để tâm đến những gì người khác nói sao?" Lý Dật Sinh liếc nhìn cô.
Ánh mắt Chung Kỳ dao động: "Không để tâm."
"Đã mặc kệ họ phán xét rồi, sao còn phí tâm trí vào đó làm gì." Lý Dật Sinh nhìn thẳng về phía trước. "Đừng sợ bị người khác cho là người xấu, một ngày nào đó khi em đủ mạnh mẽ, họ sẽ đứng về phía em, nói đỡ cho em."
Đừng sợ bị người khác cho là người xấu.
Cô chợt nhận ra, cũng có không ít lời đồn đại về Lý Dật Sinh.
Nhưng anh ta đã thực sự làm được việc ngăn chặn tất cả những điều đó.
Nhưng lúc này cô không nghe lọt tai lời nào.
"Đó là bởi vì anh có đủ năng lực."
Còn cô thì chẳng có gì cả.
Cô im lặng một lát, rồi quay sang hỏi: "Anh có biết bạn em sẽ nói gì không?"
Lý Dật Sinh ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Cô ấy sẽ cùng em uống rượu, rồi mắng xối xả mấy tiếng đồng hồ."
Dù có chuyện gì xảy ra, Cảnh Văn cũng sẽ luôn đứng về phía cô.
"Rồi sao? Vấn đề được giải quyết sao?"
Chung Kỳ nhìn anh, không nói gì.
Anh ta đang tỏ ra là kẻ bề trên lãnh đạm, còn cô chỉ muốn có một lời an ủi thôi mà.
Lý Dật Sinh dừng xe ở đầu ngõ Thiên Lam.
Chung Kỳ nói lời cảm ơn rồi xuống xe, tạm biệt Lý Dật Sinh.
Thấy tâm trạng cô vẫn không khá hơn, Lý Dật Sinh cũng tắt máy, xuống xe theo.
Cô đi được vài bước, nghe thấy tiếng đóng cửa xe, quay đầu lại thì thấy anh đang đứng bên cạnh xe, nhìn cô.
Anh mỉm cười, như thể hiểu rõ suy nghĩ của cô.
Lý Dật Sinh cong môi, không nói gì, sải bước về phía cô.
Chung Kỳ dừng lại, ánh mắt hoang mang.
Ngay sau đó, anh ôm chầm lấy cô.
Cô tựa vào ngực anh, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và vững vàng.
Lý Dật Sinh vỗ nhẹ lên vai cô, như đang an ủi, trầm giọng hỏi: "Muốn uống chút rượu không?"
Chung Kỳ ngẩn người.
Họ đã hôn nhau rồi, nhưng tim cô chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang
Bạn cần đăng nhập để bình luận