Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh
Chương 32: Thỏa hiệp
Trí nhớ của Mộc Vi quá tốt, tốt đến mức làm Tô Yểu đau đầu. Cô làm sao biết mình chỉ tùy tiện nói một câu lại có thể làm Mộc Vi nhớ lâu như vậy?
"Con nói đó chỉ là lời nói đùa mà thôi."
Vốn dĩ đúng là vậy, người kết giao với Lương Sở Uyên là cô, lại không phải người khác, cô có thể nghe được anh nói chuyện không phải là được rồi sao?
"Đừng cho là mẹ không hiểu con, con có thể không đầu không đuôi nói ra câu đùa giỡn này sao? Dù sao cậu ta chính là không được, con cũng đừng nổi lên tính phản nghịch, chiều mai đi xem mắt cho mẹ."
Tô Yểu nghe xong cũng lạnh mặt, cô xách hành lý đi về phòng.
"Con không đi."
Cùng Mộc Vi chiến tranh lạnh đến giờ cơm chiều. Tô Yểu không nói một tiếng mà ngồi ăn cơm, Mộc Vi cũng vậy. Tô Nguyên bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử. Ở trong cái nhà này, ông thường xuyên là người hòa giải, nhưng vừa nhắc đến việc xem mắt của Tô Yểu, người hòa giải cũng mất đi quyền lên tiếng, hai bên đều không khuyên được, chỉ có thể để hai mẹ con từ từ hiểu ra.
"Mấy giờ rồi?" Mộc Vi đột nhiên mở miệng.
Tô Yểu dừng một chút, không lên tiếng, vẫn là Tô Nguyên nhìn đồng hồ treo trên tường: " 7 giờ rưỡi."
"Vậy tôi đi xuống lầu tìm A Kiều."
A Kiều là bạn đánh bài của Mộc Vi.
Tô Nguyên dừng một chút: "Vậy bà không ăn à?"
Mộc Vi đứng dậy, trừng mắt nhìn cái ót của Tô Yểu: "Con gái không nghe lời, không muốn ăn!"
Tô Yểu: "..."
Mộc Vi đi rồi, Tô Nguyên nghĩ cũng đã đến lúc mình nên làm công tác tư tưởng. Ông gắp cho Tô Yểu một đũa thịt: "Ngày hôm qua mẹ con nói con thích ăn cái này, sao hôm nay lại chỉ ăn cơm trắng không dùng bữa, về đến nhà cũng đừng giảm béo."
Tô Yểu thuận theo mà cắn một miếng thịt, "Ba đừng nói móc con mà."
"Vậy con nói cho ba nghe, chuyện mẹ con nói con thích người không nói được kia là chuyện như thế nào?"
"Con chẳng có ý gì cả, là mẹ nhớ mãi không buông."
"Vậy ý con là người con thích chính là người mẹ con nói kia, đúng không?"
"..." Trái phải đều không trốn được, Tô Yểu bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận, "Cho nên con không muốn đi xem mắt, không thú vị."
Tô Nguyên nghĩ nghĩ, nói: "Đi ăn bữa cơm mà thôi, cũng không có gì, hợp nhau liền làm bạn bè, không hợp thì không liên lạc nữa, việc này đâu có gì, cũng đáng để con làm mẹ con tức giận sao?"
"Nhưng mà..."
"Tô Yểu, bà ấy là mẹ con, sẽ không hại con." Tô Nguyên ngắt lời của cô.
Tô Yểu trầm mặc, mỗi lần, Tô Nguyên đều sẽ bất động thanh sắc như vậy mà gây áp lực cho cô. Cô không phải là không nghĩ đến nói cho bọn họ việc mình đã kết giao với Lương Sở Uyên, chỉ là tình huống quá mức đặc thù, cô không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng. Sau khi cân nhắc cô đành phải lựa chọn thỏa hiệp: "Một lần cuối cùng."
Rốt cuộc Tô Nguyên cũng cười, đảm bảo với cô: "Một lần cuối cùng."
Không cần chủ động đi hòa giải, ngày hôm sau Mộc Vi cũng chủ động gọi Tô Yểu ăn sáng, Tô Yểu đồng ý, hai người coi như chiến tranh lạnh ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Tô Yểu xốc chăn, xem di động, lại thấy di động tắt máy. Ngày hôm qua cô gọi video cho Lương Sở Uyên, được nửa đường thì ngủ mất, không ngắt máy, có khi bên kia anh cũng không tắt, cứ kéo dài như vậy, liền để cả đêm, không còn chút pin nào.
Tối hôm qua cô không nói cho Lương Sở Uyên biết việc cô muốn đi xem mắt, hiện tại nghĩ lại có chút hối hận, cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng, tránh phiền toái không cần thiết. Tìm được đồ sạc điện thoại, cô ấn khởi động máy, nghe được tiếng Mộc Vi thúc giục, chỉ có thể đi ra ngoài trước, ăn xong cơm sáng lại nói.
"Mẹ đã nói với người ta rồi, 5h chiều, ăn cơm ở Yên Vũ lâu bên kia, con nghe được không?"
"Dạ." Tô Yểu bề ngoài đáp ứng nhưng vẫn không có hứng thú, cô uống một ngụm cháo, thuận miệng hỏi: "Người kia tên là gì, có ảnh chụp không mẹ."
"Có có có," Tâm tình của Mộc Vi rất tốt, bà tìm di động, tìm được ảnh chụp nói, "Tiểu tử này lớn lên rất tuấn tú, sạch sẽ trắng trẻo, công việc cũng không tồi...Này, con xem đi."
Tô Yểu nhận lấy, nhìn đến ảnh chụp, kinh ngạc đến mức rơi cả thìa.
"Đẹp trai đúng không? Tên là Tông Minh, hình như ngày trước còn học cùng trường cao trung với con."
...
Tô Yểu nhịn nửa ngày mới không nói ra lời làm Mộc Vi mất hứng.
Khó có khi được về nhà, cô cũng không muốn trải qua năm mới lạnh lẽo.
Ăn xong bữa sáng, cô làm rùa đen rút đầu chui vào phòng, gọi video cho Lương Sở Uyên.
Anh nhận điện thoại rất nhanh.
[hôm nay dậy sớm vậy?]
"Em ăn xong bữa sáng rồi."
Trong lòng Tô Yểu cất giấu tâm sự, cảm xúc lộ ra ngoài, Lương Sở Uyên liếc mắt một cái liền nhìn thấu, [làm sao vậy? Không vui?]
"Là có chút không vui." Châm chước một lúc lâu, da đầu cô căng lên nói thật, "Mẹ em, mẹ em bắt em đi xem mắt."
Lương Sở Uyên vốn đang có chút ý cười, sau khi nghe xong liền tan biến không còn một mảnh, anh cách màn hình, mặt lộ vẻ không vui: [em chưa nói với mẹ em chuyện của chúng ta sao?]
Tô Yểu chột dạ mà nói nhỏ: "Còn chưa nói."
Lương Sở Uyên trầm khí: [...em chờ anh một chút.]
Không chờ Tô Yểu phản ứng lại, anh liền đi ra khỏi màn hình.
Tô Yểu ngạc nhiên, đây là anh không muốn cô nhìn thấy cảm xúc của anh sao?
Giờ khắc này, cô đột nhiên ý thức được chính mình đã phạm vào sai lầm, cô không thừa nhận không phải chính là phủ nhận Lương Sở Uyên sao? Anh vô cùng để ý đến cảm nhận của người khác, tâm tư tỉ mỉ, một đôi mắt nhìn thấu lòng người, nhưng kéo theo đó là tâm linh yếu ớt, mẫn cảm, phản tác dụng là đa nghi, cũng nhiều cố kỵ.
Cô che che dấu dấu như vậy nhất định sẽ làm tổn thương anh!
Cố tình người không có ở trước màn ảnh, cô không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi, trong đầu không ngừng nghĩ biện pháp, nên làm thế nào mất bò mới lo làm chuồng.
Hai phút sau Lương Sở Uyên mới quay về.
Nhìn thấy người, Tô Yểu vội vàng mở miệng: "Em không có ý khác. Nếu anh để ý, hiện tại em sẽ nói rõ ràng với ba mẹ."
[Không cần, anh hiểu.] Lương Sở Uyên giống như đã điều chỉnh tốt trạng thái, [muốn giải thích rõ rành với bọn họ mối quan hệ đặc thù của chúng ta đúng là không dễ dàng, huống chi hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp.]
Tô Yểu lại bởi vì anh thản nhiên rộng lượng mà vô cùng đau lòng.
Cô cảm thấy chính mình vô cùng sai lầm.
Vì thế cô mềm giọng nói: "Em nói với ba mẹ là em có người yêu rồi."
"Lương Sở Uyên, em thích anh, đừng giận em được không?"