Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh
Chương 53: Mùi sữa (H)
Lương Sở Uyên rất am hiểu cách dạo đầu.
Anh biết dùng kỹ xảo gì để lấy lòng Tô Yểu, cũng biết hôn nơi nào sẽ làm cô run rẩy. Quen tay hay việc, hai ngón tay biết đường mà xoa lộng ở miệng huyệt một phen, không đến hai cái liền khiến cho tế phùng chảy ra mưa nhỏ tí tách tí tách.
Ướt đến lợi hại.
Nội y tình thú này là anh đặc biệt chọn. Cho dù có thẩm mỹ khác với người thường đi chăng nữa thì khi chọn thứ này vẫn không tránh khỏi đi vào khuôn sáo cũ. Anh muốn cô mặc nửa kín nửa hở, thanh thuần lại quyến rũ, sa mỏng không che được làn da trắng tuyết, dây đai cũng không câu được thân thể mềm mại...
Anh biết Tô Yểu có thể làm được, vì thế Tô Yểu liền làm được.
Quần lót bị kéo sang một bên, âm hộ ướt dầm dề chảy nước. Lương Sở Uyên nhấc chân Tô Yểu lên, giống như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật, anh xem đến thực nghiêm túc, ánh mắt như dao lạnh, thổi qua môi âm hộ cũng lạnh như băng, Tô Yểu run lên, tự nhiên có loại ảo giác bị thị gian, cô không dám động.
Dùng lòng bàn tay xoa lên trai thịt phun ra nuốt vào, Lương Sở Uyên dùng ánh mắt hỏi Tô Yểu: [ngứa sao?]
Tô Yểu: "..."
Lương Sở Uyên câu lên khóe miệng, sau khi điều chỉnh tư thế, kéo Tô Yểu lại gần.
Anh dùng quy đầu cọ lên khe thịt chặt hẹp.
Phía trên có keo màng cùng nước sốt dình hòa vào nhau, Tô Yêu cắn môi, nắm chặt chăn đơn.
côn th*t cắm vào cực kỳ thông thả, cô kêu ngâm một tiếng cao cao, thiếu chút nữa lại đi ra ngoài. Còn may Lương Sở Uyên nắm chắc tiết tấu, anh nắm lấy chân cô, đẩy lên trước lại kéo về sau, làm cô rên rỉ phá thành mảnh nhỏ, lại làm cô muốn ngừng mà không ngừng được đón ý nói hùa.
Lương Sở Uyên cúi đầu hôn cô.
Không có nhắm mắt lại, cô có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng anh một cách rõ ràng.
Anh hỏi cô như này thoải mái hay như thế kia thoải mái. Nhưng kỳ thật thế nào cũng đều thoải mái, côn th*t tùy ý mà đưa đẩy, giống như cọc gỗ đảo bột phấn, dịch trắng trộn lẫn ở bên trong, cô sung sướng vạn phần, xương cốt đều muốn mềm nhũn.
"A...Sở Uyên..."
"Đừng, đừng, quá sâu..."
Tô Yểu không biết chính mình kêu bao lâu, cổ họng vừa đau vừa nóng rát, cô híp mắt nhìn Lương Sở Uyên, lại thấy anh đang nhìn cửa sổ cách đó không xa, anh mắt nhấp nháy chợt tối xuống--
[đi chỗ đó làm.]
Cơ hồ là đồng thời, khi cô nhìn thấy suy nghĩ trong lòng anh, thân thể đã được bế lên không.
Hai người chiến đấu liên tục từ giường đến bên cửa sổ, nơi này không gian không nhỏ, là nơi Tô Yểu thích đến nhất khi không có việc gì. Rèm vải che ánh sáng có hai tầng, một dày một mỏng, khi bị bế lên, tay Tô Yểu vừa trượt, kéo ra chút khe hở, ánh trắng chiếu vào, cô cả kinh kẹp chặt đường đi.
Lương Sở Uyên kêu lên một tiếng, chà đạp cái mông cô, [thả lỏng một chút, đừng kẹp chặt như vậy.]
Nhưng này lại không khống chế được.
Tô Yểu nằm ngang trên đệm mềm mại, hai chân tách ra, một cây thiết trụ hình dáng dữ tợn ra ra vào vào nhục huyệt, hai cánh thịt non sưng đỏ bị khép vào nhảy ra, mơ hồ hiện lên ánh nước, nước sữa hòa nhau.
Cô lại muốn tới, thế cho nên càng co càng chặt.
Lương Sở Uyên hung hăng mà kéo chân cô lên, đè ở trước ngực, anh lao đến thật sự nhanh, va chạm mãnh liệt làm bầu vú no đủ muốn nhảy ra khỏi vải dệt đơn bạc, đầu v* sưng đỏ, là kết quả anh gặm cắn liếm mút ngay từ đầu.
Anh dùng sức mà nắm một bên, lưu lại vài dấu tay. Nhìn thấy Tô Yểu khóc lóc xin tha, trong lòng dâng lên khoái ý vô hạn. Vách nộn huyệt co dãn, giống như cực kỳ có kỹ xảo mà hôn côn th*t, anh sảng khoái đến muốn đem mệnh cho cô.
"Đau...Nhẹ, nhẹ chút!"
[vậy còn kẹp anh không bỏ?]
"..." Trên thực tế Tô Yểu cũng không biết là đau hay là ngứa, loại đau đớn này trộn lẫn một tia ngứa ngáy, giống như có thể xem nhẹ tất cả, nhưng lại tồn tại chân thật. Cô giương miêng, nước mắt lưu phía trên, d*m thủy phía dưới cũng không ngừng, bỗng nhiên nắm chặt tay!
Chỉ nghe vang lên rầm một tiếng thật lớn.
Tô Yểu đã túm cả hai tầng rèm cửa kéo xuống.
Cô trừng mắt, nhớ tới lúc trước bọn họ cũng là như vậy, bởi vì quá mức vội vàng mà đụng đổ giá gỗ, chiến trường oanh liệt, một mảnh hỗn độn.
[không có việc gì.]
Lương Sở Uyên kéo rèm cửa rơi xuống ra một góc, lót ở dưới mông Tô Yểu. Anh xé rách nội y tình thú lung tung rối loạn, mạnh mẽ cắm vào, đảo đến hạ thể nước sốt giàn giụa, nhiễm cả lên lụa trắng dưới thân.
Chỉ là giống như có chút sa kẹp ở kẽ mông, rất không được tự nhiên.
Tô Yểu vặn vẹo mông.
[đừng nhúc nhích!]
Lương Sở Uyên rõ ràng không mở miệng, Tô Yểu lại nhìn ra lời nói của anh cường thế, cô ủy khuất mà mềm nhũn, lập tức đã bị anh lao tới thao không gián đoạn.
"A, a...Muốn...Rút ra đi, quá nhiều, quá nhiều!"
Lương Sở Uyên mắt điếc tai ngơ, càng thêm làm càn. Một chút rèm cửa cuối cùng còn treo lơ lửng bị chặt đứt đường, liền cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống.
Che đậy nam nữ trần trụi.
Luật động phập phồng, giao cấu mông lung.
Tô Yểu khóc như hoa lê dính mưa, thân thể run rẩy dữ dội, vài cố nhiệt nóng giống như nước sôi mà chìm nổi dưới bụng, rốt cuộc tìm được thời cơ phá tan xuất ra, miệng huyệt nhất thời lan tràn d*m thủy.
Tinh dịch bắn ra, phân thân hoàn toàn mềm nhũn, thân mình Lương Sở Uyên áp lên, liếm liếm vú kiều nộn của Tô Yểu.
Mùi sữa thơm quá. Anh nghĩ.
...
Tạm thời mặc kệ chật vật bên cửa sổ, Lương Sở Uyên ôm Tô Yểu trở về giường.
Tô Yểu nhìn nội y tình thú rơi trên mặt đất, xoa thành một đoàn cũng không đủ lòng bàn tay, xoay người ôm lấy chăn, đã ngủ.
Lương Sở Uyên tắm rửa xong đi ra, trên tay còn mang theo khăn lông ướt.
Anh buông tiếng thở dài, nhận mệnh dùng khăn lồng ướt giúp cô lau rửa hạ thể. Xong việc nhìn thời gian đã qua 12 giờ.
Màn hình di động hiện lên một tin nhắn.
Đến từ Lương phụ.
Xem xong nội dung, giữa hai đầu lông mày nhăn lại, trượt xóa bỏ.
***
Edit 1c H bằng mấy chương bình thường các thím ạ! Sáng ra đã mất máu ^.^