Giấc Mộng Cũ - Tiểu Thất Tể Tử
Chương 12
Lộ Trạch Khiêm ôm lấy cơ thể ta đang suýt ngã, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Ta phát hiện mình đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi mơ thấy gì, nhưng không thể nhớ ra.
Ta mơ màng nhìn Lộ Trạch Khiêm, "Hình như ta gặp ác mộng... Có lẽ tư thế này không thoải mái..."
Lộ Trạch Khiêm chăm chú nhìn vào mắt ta, nhìn rất lâu, an ủi vuốt ve lưng ta.
Bên ngoài có người báo: "Chủ nhân, vừa rồi trong cung truyền tin, Thiết Vân Đài ở biên thành khai chiến, Thẩm tướng quân sắp lên đường về phía bắc!
"Định vào lúc nào?"
"Mười ngày sau."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nghe tin này, tim ta đập mạnh, não vẫn đang tiêu hóa tin tức, Lộ Trạch Khiêm đột nhiên ôm ta vào lòng, giọng dịu dàng: "Viên Hương, chúng ta thành thân đi."
"Hả?"
Ta hơi ngạc nhiên, "Huynh không xử lý công việc trước sao?"
"Thành thân, được không? Mười ngày nữa, ta cưới nàng."
Ta bị hắn ôm đến mức khó chịu, "À, có gấp quá không..."
"Ta đã chuẩn bị mười năm, Viên Hương, ta không muốn chờ đợi lâu nữa."
Hắn đã thuyết phục được ta.
Ta và hắn quen biết mười năm, dường như mọi thứ đều tự nhiên mà thành.
"Được."
Hơi thở của Lộ Trạch Khiêm trở nên loạn, hăn muốn hôn ta, ta đột nhiên đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng chạy đi.
Tin tức hai nhà Bạch và Lộ kết thân ngày hôm sau truyền khắp kinh thành.
Bệnh của mẹ lại nặng hơn, ngày ta về nhà, bà nằm tiều tụy bên trong, thỉnh thoảng nhận ra người, nhưng không nhiều.
Cha nói: "Nhân lúc mẹ con còn sống, mau chóng thành thân đi. Không thể trì hoãn."
Ta dọn về nhà họ Bạch, chuyên tâm chăm sóc mẹ.
Hằng ngày, sau khi hạ triều, Lộ Trạch Khiêm sẽ mượn cớ đến thăm cha để gặp ta.
Hôm nay khi hắn đến, ta đang lục tung các hộp đựng đồ.
Lộ Trạch Khiêm vừa vào phòng, ta lau mồ hôi nói với hắn: "Huynh có còn thuốc trị sẹo không?"
"Sao vậy?"
Ta kéo tay áo lên, để lộ vết sẹo trên cổ tay, "Mẹ không thích, ta muốn xóa đi, họ nói ta nổi giận, vứt hết rồi."
"Lộ Thập, đi lấy thuốc mỡ đến đây."
Lộ Trạch Khiêm kéo ta lại, ôm chặt, "Không cần tìm nữa, ta sẽ đưa nàng."
Ta giơ cổ tay lên xem xét, "Rốt cuộc là khi nào bị vậy? Ta không nhớ."
"Khi nàng lăn xuống núi."
"Ta cũng không hay nổi giận mà."
"Nàng nằm trên giường suốt ngày, lâu dần không tránh khỏi khó chịu. Giờ không phải đã tốt hơn rồi sao?"
Lộ Trạch Khiêm luôn kiên nhẫn dỗ dành ta.
Ta kéo tay hắn, đến bên bếp lửa hơ ấm,
"Họ nói ta suýt làm hỏng hôn sự của Thu Nguyệt. Hôm nào ta sẽ tự mình xin lỗi nàng."
"Viên Hương, nàng đã xin lỗi rồi." Lộ Trạch Khiêm nâng cằm ta, để ta nhìn vào mắt hắn,
Hắn có vẻ... kìm nén, tay hắn nắm cằm ta đau đớn, cúi xuống, hương thơm thanh mát bao phủ lấy ta.
Ta biết hắn muốn làm gì, cơ thể căng thẳng.
Mỗi khi hắn tiến lại gần một chút, ta lại run rẩy một phần.
"Không hợp lễ!" Ta đột nhiên lùi lại, kéo dài khoảng cách, chống tay vào n.g.ự.c Lộ Trạch Khiêm đẩy ra, "Mẹ ta bệnh nặng, ta... ta..."
Lộ Trạch Khiêm thở dốc, nhắm mắt lại, buông ta ra, "Xin lỗi, Viên Hương, là ta đường đột."
"Vài ngày nữa... chúng ta thành thân, ta sẽ... nghe lời huynh." Ta cắn môi, không dám nhìn chàng, trong lòng không biết là cảm giác gì.
"Được."
Lộ Trạch Khiêm đứng lên, khoác áo khoác lớn, bóng dáng hơi gầy, hắn dường như lại gầy đi.
Mở cửa ra, gió lạnh thổi vào, "Mai ta lại đến."
Ngày hôm sau, cha thay toàn bộ gia nhân đã phục vụ lâu năm của nhà họ Bạch.
Còn thêm cho ta một số đồ mới.
Khi dọn dẹp phòng, ta nhặt được một cuốn sổ tay, mở ra, thấy chữ viết của mình.
Buổi tối không có ai, ta mở ra xem.
Càng xem càng chán.
Đó là ta viết khi bị bệnh, lúc đó đầu óc không tỉnh táo, văn phong cũng lộn xộn, viết bừa một Thẩm tướng quân, như viết thoại bản.
Có lẽ là lúc chưa tỉnh hẳn, ta ghi lại những đoạn ký ức rời rạc.
Nha hoàn mang trà vào, ta dặn: "Đi tìm trong kho của ta một số trang sức, đem tặng Thu Nguyệt."
Lộ Trạch Khiêm không cần ta lo, ta làm tẩu tẩu, không thể không có biểu hiện gì.
Nha hoàn mới tới, mặt đầy mơ hồ, "Tiểu thư muốn gửi đến đâu?"
À, đúng rồi, đều là người mới, không biết Thu Nguyệt.
Ta nói: "Đem đến phủ tướng quân."
"Phủ tướng quân nào?"
Nàng hỏi khó ta, trong gương, dần dần hiện lên vẻ bối rối.
"Đúng rồi, phủ tướng quân nào?"
Muội phu ta, xuất giá rồi, gả cho ai?
Không bao lâu, ta đổ mồ hôi, nha hoàn sợ hãi, lấy khăn giúp ta lau,
"Tiểu thư, không phải chuyện quan trọng, nô tỳ sẽ phái người đi hỏi ngay!"
Ta nằm trên bàn, ánh mắt dừng lại trên một cây trâm, cổ tay đau nhói.
Cổ tay, không phải bị đá làm xước, là ta dùng trâm đâm.
Lần đầu họ hầu hạ ta, sợ lơ là, một lát đã dò hỏi được: "Tiểu thư, là phủ Thẩm tướng quân!"
Ta lòng đầy phiền muộn, nhíu mày, "Thẩm tướng quân nào?"
"Kinh thành ai mà không biết, Thẩm tướng quân, Thẩm Kinh Mặc."
Một cảm giác lo lắng không lý do bao trùm, có gì đó không đúng.
Mọi người đều nhận ra, tại sao ta không nhớ, hoặc nói, ta căn bản không nhớ được hắn.