Giấc Mộng Cũ - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 21

Trận chiến này không dễ dàng như ta tưởng tượng.
Ta chờ trong sân ba ngày, không có tin thắng trận.
Đến ngày thứ năm, sân bị phong tỏa.
Lộ Thập đứng gác ở cổng.
Ta ở cùng Niệm Niệm, vẫn chơi đùa với con như thường lệ.
Đến ngày thứ mười, thành không bị phá, dân chúng không bị tàn sát.
Lộ Thập xông vào, quỳ phịch xuống trước mặt ta, run rẩy nói: "Cầu xin ngài, hãy đi gặp chủ nhân của chúng tôi."
Khí Nguyệt toàn thân đầy máu, tim bị đ.â.m một nhát, chuôi d.a.o nằm trong tay Lộ Trạch Khiêm.
Kiếm dài của Khí Nguyệt xuyên qua xương bả vai của Lộ Trạch Khiêm.
Khí Nguyệt đã tắt thở.
Lộ Trạch Khiêm quỳ gục, không nhúc nhích, m.á.u chảy dài từ khóe miệng xuống.
Lộ Thập mắt đỏ hoe, "Chủ nhân bị thương, đêm qua mới từ chiến trường trở về, phát hiện ra kẻ phản bội, liền tiêu diệt hắn, giờ trong thành loạn lắm, ai cũng nói có kẻ phản bội, biên thành sớm muộn gì cũng bị phá. Thẩm tướng quân còn đang ở chiến trường, chủ nhân... chủ nhân... chỉ sợ là..."
Hắn nghẹn ngào vài tiếng, cố nén nỗi đau, "Xin Bạch tiểu thư đứng ra chủ trì! Ổn định lòng dân! Đừng để chủ nhân của ta c.h.ế.t oan uổng..."
Hắn nói đến cuối, nước mắt không kìm được.
"Đại phu đâu?"
"Đại phu nói, hiện giờ kiếm vẫn còn cắm, còn thở được, rút ra rồi, có qua được không thì không biết. Chủ nhân muốn nói chuyện với ngài."
Ta bước tới, quỳ bên cạnh Lộ Trạch Khiêm.
Hắn từ từ mở mắt: "Viên Hương, nàng i xem, kiếp trước ta không tìm thấy, lần này ta đã g.i.ế.c cả hai... Lần này, ta đã tìm được."
Lòng ta nhói đau.
Lộ Trạch Khiêm tiếp tục: "Ta không muốn chết... nhưng không g.i.ế.c hắn, Thẩm Kinh Mặc chết, nàng sẽ trách ta..."
Ta không kìm được nước mắt.
"Ta điên, nhưng ta yêu nàng." Lộ Trạch Khiêm nắm chặt kiếm, từ từ rút ra, thân mình lảo đảo, ngã về phía trước.
Ta đưa tay đỡ, đồng thời ấn vào vết thương đang phun máu, hét lên: "Gọi đại phu! Đừng đứng đực ra đó!"
Lộ Trạch Khiêm cười, "Đạo sĩ c.h.ế.t rồi, không ai trở về được nữa.
Viên Hương, đối với ta mà nói, không biết là may mắn hay bất hạnh."
Ánh sáng trong mắt hắn từng chút từng chút tắt lịm,
"Mưu tính hai đời, cầu mà không được. Viên Hương nàng à, là kiếp nạn của ta, may mắn không phải c.h.ế.t vào mùa đông, ta đã quên cách cắt hoa cửa sổ rồi, nàng cũng không chịu dạy ta."
Ngày hôm đó thật hỗn loạn, mọi người tất tả rắc thuốc cầm m.á.u lên người Lộ Trạch Khiêm.
Chỉ có ta, ôm hắn, từng lời từng chữ nghe rõ mồn một.
Không biết vì sao, nước mắt ta bỗng nhiên rơi.
"Tại sao lại đến mức này?" Ta hỏi.
Hắn nhắm mắt, cơ thể dần dần lạnh đi, không trả lời nữa.
Mọi người rời đi, ta chầm chậm đứng dậy, dựa vào khung cửa,
"Truyền lệnh, các đệ tử còn trên chiến trường, phụ nữ và trẻ em không đầu hàng, không rút lui, không thoái lui, một ngày thành chưa bị phá, phải đảm bảo nguồn cung, kẻ gây rối trong thành, bất kể lý do, xử trảm! Người có công, sau chiến tranh sẽ thưởng."
"Đầu của Khí Phong, chặt xuống, treo lên tường thành, để thị chúng."
Ngày hôm đó, trong thành xử trảm hàng chục người.
Ta đứng dưới tường thành, nghe tiếng hò reo g.i.ế.c chóc, không nhúc nhích.
Ba ngày sau, viện binh đến.
Thêm một tháng nữa, kẻ thù bại trận thảm hại, quân ta tiến lên mười dặm, chiếm được một thành.
Những năm sau đó, việc chiếm lấy mười bốn châu của địch như lấy đồ trong túi.
Ngày Thẩm Kinh Mặc khải hoàn, toàn thành hân hoan.
Hắn xuống ngựa, ôm chặt ta.
Ta đứng đờ đẫn, bỗng bật khóc.
Dân chúng xung quanh cũng có người khóc, có những nam nhân đã yên nghỉ dưới lòng đất, không thể trở dậy, điều tàn khốc nhất của nhân gian là chiến tranh, điều đáng tiếc nhất là sinh ly tử biệt.
Ta ôm eo Thẩm Kinh Mặc, áo giáp của hắn đầy lỗ thủng, thân đầy vết thương.
"Thẩm Kinh Mặc, về nhà rồi."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Năm đó, thừa tướng Lộ Trạch Khiêm bị thương nặng ở Bắc địa, một buổi sáng nọ, ngồi lên xe ngựa trở về kinh.
Hắn nói: "Có sống được không, tùy số, có việc chưa làm xong, không thể trì hoãn."
Vài năm sau, khi đó lãnh thổ triều ta đã mở rộng về phía bắc, nơi lạnh nhất cũng có triều quan và tướng sĩ đóng quân.
Các triều quan đều là người do Lộ Trạch Khiêm một tay đề bạt, thanh liêm chính trực, hắn làm tể tướng nhiều năm, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Ta thỉnh thoảng nhớ lại lời Lộ Trạch Khiêm nói với ta:
"Ta đã chịu khổ, tất nhiên không muốn người khác rơi vào cảnh tương tự. Đợi khi ta đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhất định sẽ coi phúc lợi của muôn dân làm nhiệm vụ của mình."
Lộ Thập đi ngang qua biên thành, mang theo lời nhắn của Lộ Trạch Khiêm:
"Lộ mỗ hai đời làm người, không hổ thẹn với muôn dân, chỉ làm một việc lương tâm cắn rứt, nay không tranh được nữa, cũng không tranh nữa."
Mùa xuân năm sau, Lộ Trạch Khiêm qua đời.
Hưởng dương ba mươi tám tuổi.
Khi đó, hoa đào nở rộ ở biên thành, Thẩm Kinh Mặc ôm đôi con, vuốt tóc ta,
“Viên Hương, muốn khóc thì cứ khóc đi. Con người có tình cảm, mới được gọi là người."
Chàng ôm ta, ngồi bên cửa sổ nhẹ nhàng nói:
"Hắn à, vẫn chưa đủ độc ác, khóa ký ức của nàng, mà không xóa sạch. Nếu hắn làm tuyệt tình một chút, người ở bên cạnh nàng hôm nay, chưa chắc là ta."
"Không có nếu. Nếu kiếp này ta chọn ở bên hắn, người đó, cũng chưa chắc là ta của trước kia."
Thẩm Kinh Mặc cười nhẹ, ngước nhìn ngọn cây cao, "Năm nay hoa nở rực rỡ quá."
Ánh sáng hoàng hôn xuyên qua cành cây, chiếu lên cổ tay, vết sẹo nhiều năm trước đã mờ.
Ta nắm tay Thẩm Kinh Mặc, khẽ nói: "Từ từ mà ngắm, chúng ta còn phải ngắm nhiều năm nữa."
(Hoàn)
- -----------
Đôi lời của Xoăn: Bộ này nu9 hơi khác so với các bộ trước của Xoăn, nhưng bộ này cá nhân Xoăn thấy cốt lạ, khá thú vị, giải trí tốt, nên làm để mọi người cùng đọc... Đọc vui vẻ hoan hỉ nhé ạ ^^ Xoăn cảm ơn vì bác đã đọc truyện ạ

Bạn cần đăng nhập để bình luận