Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 21

Lý Ngôn phá lệ cặm cụi làm bài tập chuyên ngành, trong khi Vân Từ lại lơ lửng tinh thần trong ký túc xá của cậu ta.
Lý Ngôn: "Mày nhìn trang này đã nửa tiếng rồi, kiến thức năm nhất có khó nhớ đến vậy không? May là tao không thi ngành của tụi mày, nghe nói ngành Luật phải học thuộc lòng một đống thứ."
Vân Từ đặt bút xuống: "Sao mày không nghĩ là tao không hề nhìn nó."
Lý Ngôn: "... Ờ."
Cậu ta lại nói: "Trạng thái ôn tập của mày tệ quá, vậy thì tỷ lệ thắng trong kỳ thi ngày mai của mày sẽ giảm đi đó."
Vân Từ đánh giá đơn giản: "Ừm. Giảm khoảng năm phần trăm."
Lý Ngôn không ngờ chỉ giảm thấp vậy: "..."
Vân Từ: "Nếu đề thi ra câu hỏi hóc búa, hoặc thi trước một số phần chưa học, có thể chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt. Cho nên chỉ tính năm phần trăm."
Lý Ngôn thầm nghĩ, tao liều mạng với các cao thủ học tập tụi mày.
Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ bình thường, vậy mà đến cả câu hỏi hóc búa và phần chưa học cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Cậu ta thường tự an ủi mình, lý do cậu ta không thể đạt được vị trí nhất khối là vì thiếu một đối thủ định mệnh. Một người mà nếu cậu ta thua sẽ khiến cậu ta trằn trọc suốt đêm, nuốt không trôi cơm, thậm chí khi cận kề cái chết, hình ảnh của người đó vẫn hiện hữu trong tâm trí cậu ta.
Ngay lúc Vân Từ đang "trú ẩn" tại "tổ ấm thứ hai" - phòng ký túc xá của Lý Ngôn, hơn nữa dự định sẽ ngủ tại đây luôn thì ảnh đại diện màu đen kia lại gửi đến một tin nhắn mới.
yx: [Kiểm tra phòng]
Quản lý ký túc xá dưới lầu đúng giờ kiểm tra phòng, có hôm Ngu Tầm không có mặt sẽ bị ghi tên, đa số thời gian là anh em của hắn thay nhau đến phòng điểm danh giúp hắn, chờ quản lý kiểm xong thì đi về.
Lưu Tử thỉnh thoảng cũng ghé qua giúp hắn một vài lần. Hắn ta bước vào với ánh mắt liếc ngang, rồi lại liếc ngang khi ra ngoài.
Hiện giờ Vân Từ không thể nhìn thấy tin nhắn của người này.
Ảnh đại diện màu đen. Dáng vẻ người này cầm điện thoại. Cả câu nói "có" của Ngu Tầm trong buổi karaoke hôm nọ bỗng dưng vang vọng trong đầu cậu.
Hắn có người mình thích.
Thích ai, tại sao không thể nói ra chứ.
Chờ Vân Từ lấy lại tinh thần thì nhận ra trong đầu mình tràn ngập hình ảnh của Ngu Tầm.
"Mày," Vân Từ giơ tay gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho Lý Ngôn, "Đến phòng 608 giúp tao điểm danh."
Lý Ngôn: "... Mày định ngủ luôn trong phòng của tao à?"
Lý Ngôn: "Không phải anh em ghét bỏ mày, nhưng mà giường này thực sự rất chật."
Vân Từ: "Tao ngủ dưới đất."
"..."
Dù nói vậy, Vân Từ vẫn đúng giờ trở về phòng báo cáo.
Cậu về phòng đúng lúc tắt đèn, bóng tối che lấp bầu không khí kỳ lạ nào đó giữa cậu và Ngu Tầm trong phòng, sự ngượng ngùng không rõ từ đâu đến giữa hai người được che giấu một cách tự nhiên.
Cậu sờ soạng đi vào, đúng lúc gặp phải buổi trò chuyện đêm khuya trong phòng. Hôm nay hiếm khi nhóm người này không nói về game.
Ngoài việc che giấu cảm xúc, bóng tối cũng có thể khuếch đại cảm nhận, Bành Ý Viễn là người đầu tiên lên tiếng: "Hình như tôi thích một cô gái ở khoa của tụi tôi."
Vương Tráng thành thạo tiếp lời: "Chẳng trách gần đây cậu chủ Bành đã tự mình đi học."
Bành Ý Viễn nhắm mắt dùng chân chọn chuyên ngành, sau khi khai giảng đã tìm người thay thế, thay đến mức chủ nhiệm lớp đến giờ vẫn không biết cậu ta trông như thế nào, cho đến khi cậu chủ Bành gặp được tình yêu ở khoa Biểu diễn.
Bành Ý Viễn: "Theo đuổi cô ấy kiểu gì giờ, thậm chí tôi còn không biết cô ấy có thích kiểu người như tôi hay không."
La Tứ Phương hỏi: "Cậu là kiểu người nào?"
"Người có tiền."
"Nếu cậu định nghĩa bản thân một cách hời hợt như vậy," La Tứ Phương suy nghĩ một chút, nói đùa, "Tôi nghĩ ít ai có thể từ chối cậu được, ví dụ như tôi, cậu theo đuổi tôi cũng được."
Bành Ý Viễn: "... Chuyển sang chủ đề khác đi, nổi hết cả da gà."
La Tứ Phương: "Được, tôi nói thấy dựng tóc gáy."
Sau khi Vân Từ rửa mặt thì leo lên giường trên, đắp chăn, theo thói quen kéo chăn lên cao che kín cả đầu. Nhưng điện thoại vẫn rung liên tục.
Bạn cùng phòng đang nói chuyện.
Ảnh diện màu đen cũng đang tìm cậu chat.
yx: [Ngủ không được]
Ngủ không được liên quan gì đến tôi. Vân Từ nghĩ.
yx: [Sắp thi rồi nên căng thẳng lo lắng, tôi là đứa ham học, không hiểu thì ngủ không được]
yx: [Bé Từ. Dạy tôi đi]
Nhìn thấy chữ "Bé Từ" này, Vân Từ trở mình mạnh trên giường.
Ngay lúc này, chủ đề trò chuyện đêm khuya của phòng chuyển sang Ngu Tầm.
"Đúng rồi, chẳng phải anh Ngu cũng có người mình thích sao," La Tứ Phương nói, "Hai người có thể trao đổi với nhau."
Bành Ý Viễn: "Người anh Ngu thích không thể nói ra mà -- thế nào, đang thầm mến hả?"
Cách một lúc, Vân Từ nghe thấy tiếng "ừ" từ dưới giường.
Bành Ý Viễn: "Nhưng cảm giác thích một người quả thật rất đặc biệt. Hôm đó tôi đi ngang qua lớp học, nhìn thấy cô ấy ngồi bên cửa sổ, mặc váy trắng."
Trái tim thiếu niên nhạy cảm của Bành Ý Viễn không ngừng lên men trong đêm tối.
Cậu ta nói tiếp, "Không thể nói là ai, vậy có thể nói thích như thế nào không?"
Phòng 608 đã từng chứng kiến dáng vẻ uống rượu lặng thinh không nói của Ngu Tầm ngày đó.
Ngay khi họ tưởng rằng lần này Ngu Tầm cũng sẽ không tiết lộ, thì cách lớp chăn, Vân Từ nghe rõ tiếng Ngu Tầm vang lên: "Có lẽ, lúc nhận ra thì đã thích từ rất lâu rồi."
"Nếu phải nói thì," giọng Ngu Tầm nhỏ dần, như muốn che giấu nhưng lại không giấu được, như đang thì thầm bên tai cậu, "... là vì hành động nghĩa hiệp."
Nói cũng như không nói.
Hành động nghĩa hiệp, cái quái gì đây.
Vậy là cô gái nào đó, vào một ngày nào đó, đã dìu một bà lão qua đường?
Mọi người không hiểu ra sao kết thúc phần trò chuyện đêm khuya, từng người đi ngủ.
Vân Từ rất muốn phớt lờ tin nhắn được gửi đến từ ảnh đại diện màu đen, nhưng lương tâm không cho phép, cuối cùng vẫn đơn giản viết cho hắn một đoạn tóm tắt kiến ​​thức và mạch suy nghĩ giải bài tập.
Chỉ là tốc độ tay vội vàng quá nên đầy lỗi chính tả.
...
"Giấy kiểm tra được phát xuống thì chuyền ra sau, chỗ ngồi tách ra---" Giảng viên môn Pháp lý vừa phát đề vừa nói, "Đã là sinh viên rồi, vấn đề kỷ luật không cần thầy nhắc nhở nữa nhỉ? Chỉ vài câu hỏi thôi."
Vân Từ lướt nhanh qua đề thi, nhận ra bản thân đã đánh giá cao bài kiểm tra này. Đúng như giảng viên nói, đây chỉ là những câu hỏi đơn giản, không hề hóc búa như cậu tưởng.
Cậu nhanh chóng hoàn thành bài thi, ngẩng đầu lên vô thức tìm kiếm bóng hình một người, muốn xem người đó đã nộp bài chưa. Cậu đảo mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn nhưng không thấy bóng dáng của Ngu Tầm đâu.
Giảng viên cũng đang đếm số lượng bài thi, ông cau mày: "Lớp Luật 1 sao thế này, có ai vắng không?"
Bình thường không phải buổi học nào giảng viên cũng điểm danh, thỉnh thoảng chỉ đếm sơ qua số lượng sinh viên nếu không thiếu người thì sẽ không điểm. Việc điểm danh chỉ xảy ra trong hai trường hợp: thứ nhất, phát hiện thiếu sinh viên, thứ hai, hôm nay giảng viên vui vẻ hứng chí muốn điểm danh bất chợt.
"Thầy điểm danh nhé."
Giảng viên gọi tên một vài sinh viên, đến giữa chừng, ông nhận ra người vắng mặt là ai: "Có một sinh viên bình thường hay xuất hiện hôm nay không đến, lớp trưởng lớp Luật 1 có đây không?"
"Ngu Tầm?"
"..."
Không ai lên tiếng.
Giảng viên môn chuyên ngành khá tức giận, trong sự tức giận còn pha lẫn vẻ khó tin, tâm trạng của ông giống hệt Nghiêm Dược lúc trước: "Hôm nay tuy chỉ là bài kiểm tra nhỏ, nhưng cũng được tính là kỳ thi - Đây không phải là vắng mặt, mà là vắng thi, chuyện gì thế này? Em ấy đâu? Tại sao không đến?"
Học sinh lớp Luật 1 khác lắc đầu, tỏ ý không biết.
Vân Từ nhìn xuống bài thi đã làm được một nửa, nhớ lại lúc sáng thức dậy đi qua giường dưới, hình như trên giường đã không còn ai.
Hóa ra người này không phải đến sớm để giành chỗ?
Những lời tiếp theo của giảng viên chuyên ngành, Vân Từ nghe rất quen.
Nghiêm Dược đã từng nói y hệt như vậy.
Lơ lửng trong giây lát, cậu như trở về thời cấp ba, mỗi đêm đều phải chịu đựng những câu hỏi có phần thần kinh của Nghiêm Dược: "Con nghĩ xem tại sao chứ? Em ấy đang ở đâu? Có chuyện gì mà không thể xin nghỉ trước một tiếng?"
Vân Từ lại nhìn vào điện thoại, ảnh đại diện màu đen yên lặng nằm đó, không có động tĩnh gì.
...
Buổi tối, sau giờ học. Văn phòng cố vấn học tập.
Cao Bình Dương thở dài, lo lắng nói: "Gọi em đến là muốn hỏi chút thông tin, hiện tại thầy không liên lạc được với Ngu Tầm, em và Ngu Tầm là bạn học cấp ba."
Vân Từ bổ sung: "Là kiểu quan hệ siêu tệ."
Cao Bình Dương: "Ừ, đúng vậy, cả trường đều biết. Nhưng không hiểu sao thầy hỏi đám bạn học cũ của các em ở trường cấp ba một vòng, ai cũng nói người hiểu rõ hành tung của em ấy nhất ngoài Lưu Tử chính là em."
Vân Từ: "..."
Cao Bình Dương cũng cảm thán về mối quan hệ phức tạp của bọn họ: "Tuy không hiểu chuyện giữa hai em lắm, nhưng Lưu Tử vừa đi, thầy đã hỏi rồi, em ấy cũng không biết."
Vân Từ tỏ ra khá bình tĩnh: "Em càng không biết."
"Chuyện này, có thể lớn cũng có thể nhỏ," Cao Bình Dương nói, "Nếu tối nay em ấy vẫn không quay lại, coi như là mất liên lạc một ngày rồi. Các em đều là lần đầu tiên rời nhà đi học, nhà trường rất quan tâm đến vấn đề an toàn của các em."
Phải nói, gạt bỏ ân oán cá nhân sang một bên, đây quả thực là một vấn đề đáng lo ngại.
Cho nên Vân Từ không nói gì.
Cao Bình Dương: "Em mà biết gì thì nhất định phải nói cho thầy."
Lần này, Vân Từ nghiêm túc hơn một chút, cậu đứng thẳng người nói: "Em thật sự không biết. Biết thì em đã nói từ lâu rồi."
Trước khi rời khỏi văn phòng, Cao Bình Dương lại gọi cậu lại: "Đúng rồi, em có biết nhà em ấy ở đâu không? Thằng nhóc này còn chẳng thèm ghi rõ địa chỉ nhà, chỉ ghi đại một cái ga tàu điện ngầm, ai mà biết nhà em ấy ở đâu gần ga tàu điện ngầm chứ."
... Nếu lúc này Ngu Tầm có mặt ở đây, phỏng chừng hắn sẽ thuận miệng nhả một câu đại loại như nhà nghèo chỉ có thể ngủ tạm dưới gầm cầu thang của ga tàu điện ngầm để duy trì cuộc sống.
Vân Từ gạt bỏ suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu, không muốn thừa nhận mức độ hiểu biết của mình về Ngu Tầm đã vượt quá mức bình thường.
Sau đó, cậu theo bản năng muốn nói "không biết", nhưng khi lời nói đến miệng cậu lại nhớ đến một chuyện rất xa xôi.
Nhà Ngu Tầm ở đâu. Cậu biết.
Lúc đó là vào cuối học kỳ lớp 10.
Trước kỳ thi cuối kỳ, Nghiêm Dược lo lắng, đến nửa đêm là ngồi bên giường lay cậu dậy: "Con nói xem, nếu kỳ thi cuối kỳ thằng bé kia lại biến mất thì phải làm sao. Đây là kỳ thi cuối kỳ, không phải là một kỳ thi bình thường. Thi cuối kỳ sao có thể vắng thi được?"
"Phải làm sao đây?"
"Có cách nào không? Ba không muốn học sinh mình bỏ lỡ một kỳ thi quan trọng trong cuộc đời."
Vân Từ nheo mắt, ngồi trên giường, vô cùng hoảng hốt.
Lúc này, cả trường đều biết học sinh hay trốn thi trong miệng Nghiêm Dược là ai rồi. Hai người còn kết thù, đấu đá nhau suốt năm lớp 10. Vì vậy, Vân Từ nói:
"... Vậy thì ba kiếm sợi dây thừng, tìm một căn phòng trói cậu ta lại trước. Thi xong rồi thả ra."
Nghiêm Dược: "Đây là phạm pháp."
"... " Chẳng còn cách nào khác.
Dưới sự "tra tấn" của Nghiêm Dược, cộng thêm việc bản thân thực sự quan tâm đến việc Ngu Tầm có đến thi hay không, dù sao trên chiến trường không thể thiếu đối thủ, nếu Ngu Tầm không tham gia thi, vậy cậu thi điểm cao để làm gì, thức khuya dậy sớm ôn thi có ý nghĩa gì nữa.
Vì vậy, Vân Từ đi dò la xem nhà Ngu Tầm ở đâu, muốn xem có thể đến sớm vào ngày thi cuối kỳ bắt người đến không.
"Phía Bắc, hình như gần một sân vận động." Thám tử số một nói.
"Phía Nam, nghe nói cậu ta nói nhà mình ở trong thôn." Thám tử số hai nói.
"Phía Tây..." Thám tử số ba.
"Thôi được rồi," Vân Từ dựa vào cửa sổ lớp học, giải tán đám thám tử không đáng tin cậy này, "lần sau có phải muốn nói với tôi cậu ta ở phía Đông không, như vậy là đủ cả Đông Tây Nam Bắc rồi."
Cuối cùng cậu phát hiện ra địa chỉ nhà Ngu Tầm trong một quyển vở bài tập.
Quyển vở bài tập đó là của Nghiêm Dược, đặt trên bàn học trong thư phòng, cậu tưởng là vở bài tập mình bỏ quên, ai ngờ mở ra phát hiện bên trên ghi một dòng địa chỉ, bên cạnh viết một chữ "Ngu", địa chỉ cách nhà cậu không quá xa.
Hôm ấy, vận may không mỉm cười với Vân Từ. Khi gần đến nhà Ngu Tầm, cậu vô tình bắt gặp một cảnh tượng hỗn loạn trong công viên. Một người phụ nữ tóc tai rối bời, ánh mắt hoảng loạn liên tục lặp đi lặp lại những lời vô nghĩa: "Đừng, không phải". Bên cạnh cô là một người đàn ông đang cố gắng lôi cô đi, miệng lẩm bẩm: "Cút đi, đừng xen vào chuyện người khác! Đây là vợ tôi, cô ta bị bệnh tâm thần!"
Người phụ nữ bị lôi kéo về phía trước, rất nhiều người vây quanh, họ vừa chỉ trỏ vừa bàn tán nhưng không ai chịu tiến lên giúp đỡ.
"Chuyện nhà người ta, vấn đề gia đình thế cảnh sát đến cũng không quản được, cháu lên làm gì, tự rước phiền phức cho mình." Có người nói, "Người ta chưa chắc đã cảm kích cháu, sau này hai vợ chồng làm lành rồi, hai người họ lại cùng trách móc cháu."
"Chuyện này gặp nhiều rồi, không dễ quản."
Vân Từ không quan tâm đến những lời này, thanh niên làm việc vốn chẳng suy nghĩ trước sau, cậu cởi ba lô sau lưng, tiện tay ném sang một bên, xông vào đám đông.
Tên đàn ông ngẩn ra, có lẽ không ngờ lại có người xen vào chuyện người khác.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi," Vân Từ nửa quỳ, nắm lấy cổ tay người phụ nữ, cởi chiếc áo khoác đồng phục trên người đắp lên người cô, nói, "Có chuyện gì đợi cảnh sát đến rồi nói, hoặc không đợi được muốn đánh nhau cũng được. Buông tay ra."
Nhà của Ngu Tầm không tìm thấy, trong những ký ức vụn vặt vào sáng hôm đó lại khá náo nhiệt.
Về chuyện sau đó cậu biết không nhiều, cậu bị cảnh sát đuổi về trường học: "Ừm không tệ, học sinh bây giờ đúng là nghĩa hiệp, được rồi, chuyện sau này bọn chú sẽ hòa giải, cháu không cần lo, mau về trường học đi."
Cuối cùng, cậu đến phòng thi đúng giờ, bị Nghiêm Dược mắng cho một trận vì sao không mặc đồng phục, sau đó, chuyện này dần dần bị cậu quên lãng.
Trở về phòng, Vân Từ đứng ở ban công, trước tiên gọi điện thoại cho Nghiêm Dược, trong điện thoại cậu muốn nói chuyện về Ngu Tầm, nhưng cuối cùng vẫn không biết mở lời thế nào.
Cúp điện thoại, cậu mở avatar màu đen kia.
Cậu gõ chữ từng đoạn từng đoạn: [Cậu...]
Vân Từ muốn gõ "Sao cậu không đến thi", nhưng mãi không nhấn nút gửi.
Cuối cùng, hai câu được gửi đi rất phù hợp với mối quan hệ giữa hai người:
[Sợ thi thấp điểm hơn tôi à]
[Thậm chí còn không dám vào phòng thi]
Tin nhắn gửi đi mãi không có hồi âm.
Không chỉ Cao Bình Dương, lần này đến La Tứ Phương cũng lo lắng: "Chắc không xảy ra chuyện gì chứ, liên lạc không được. Có ai biết nhà cậu ấy ở đâu không, nếu không xa hay là qua xem thử?"
Trong phòng thiếu mất một người, thực sự không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vân Từ ngồi ở góc bàn dài, tay cầm điện thoại, cách vài phút, sau đó đành bất lực đứng phắt dậy: "Không xa, tôi đi xem thử."
Đi taxi mất hơn mười phút, theo đường thẳng cách Nam Dương năm sáu km, quả thực không xa.
Vân Từ ôm tâm lý "thử cũng không mất gì" qua đó xem thử, nếu không tìm thấy người thì thôi.
Cậu không ngờ dựa vào dãy địa chỉ mơ hồ trong trí nhớ, bản thân cũng chẳng có mấy phần tin tưởng mà đi qua công viên nhỏ đã từng đi qua lần trước, rón rén bước vào một tòa nhà chung cư cũ kỹ.
Hơi thở cuộc sống nồng nàn nơi đây, những chiếc giá phơi đồ dài ngoằng chìa ra ngoài, trong hành lang thoang thoảng mùi thức ăn đang nấu.
Cậu men theo từng bậc thang xi măng, lòng dấy lên chút do dự khi dừng lại ở tầng bốn.
Cánh cửa bên cạnh bất ngờ mở ra trước khi Vân Từ kịp giơ tay gõ cửa. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi xuất hiện, ánh mắt tò mò của bác gái dán chặt vào cậu. Đang định hỏi "Ngu Tầm có ở đây không", Vân Từ bỗng khựng lại khi nghe giọng bác gái cất lên: "Ồ, dì nhớ ra rồi! Cháu chính là nam sinh dũng cảm cứu người phải không---?"
Bác gái vừa nói "cứu người" vừa chỉ tay về phía cánh cửa mà Vân Từ còn chưa kịp gõ.
Vân Từ ngẩn người hỏi: "Cứu người?"
Bác gái kia đáp: "Người nhà của Ngu Tầm, cháu không phải bạn học của nó à? Hôm đó cô nó lên cơn, chạy đi mất."
"Sau đó nó hỏi dì bộ đồng phục là của ai, dì miêu tả sơ qua cho nó. Hai đứa không quen nhau à?"
"Hôm ấy dì cũng ở đó," Bác gái vừa nói vừa vỗ ngực, vẻ mặt còn sợ hãi, "nhưng dì không dám lên, chỉ biết báo cho Ngu Tầm về nhanh."
Bác gái nói xong lặp lại lần nữa: "Dù sao thì dì vẫn còn nhớ, là cháu, hành động nghĩa hiệp!"
Lời khen "hành động nghĩa hiệp" vang lên dội vào đầu Vân Từ, khiến cậu choáng váng.
Hồi ức về lời khen của Ngu Tầm trong ký túc xá, về nụ cười rạng rỡ cùng lời khen của cảnh sát khi vỗ vai cậu và muốn trao cho cậu bông hoa đỏ: "Giỏi lắm, học sinh bây giờ thật biết hành động nghĩa hiệp" và cả lời khen lúc này, tất cả hòa quyện vào nhau.
Gần như ngay lập tức.
Cửa trước mặt cậu mở ra, Ngu Tầm cầm một chiếc túi bước ra. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen, cả người trông gầy gò hơn so với ở trường. Khí chất của hắn lúc này có vẻ trầm lắng hơn, mang theo chút mệt mỏi.
Có vẻ như không ngờ người đến là cậu, Ngu Tầm ngước mắt lên, đuôi mắt cong cong, ánh mắt mang theo vẻ sắc bén như khi hai người tranh cãi ở trường: "...Sao cậu lại đến đây?"
Vân Từ đứng im trước cửa, nhìn vào mắt Ngu Tầm.
Lần này, đầu óc cậu không chỉ choáng váng mà còn tê liệt: "Tôi..."
"Tôi thi được max điểm", sau một lúc, cậu chống lại sự choáng váng, miệng lẩm bẩm, "đến để khoe khoang."
Đọc chương mới xong suy không muốn gõ gì cả...

Bạn cần đăng nhập để bình luận