Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 30

Ngay sau đó Lý Ngôn gửi thêm vài ảnh chụp màn hình.
Nguồn gốc của mấy tấm ảnh này là từ nhóm chat và diễn đàn.
[Lại sắp đánh nhau à?]
[Chẳng phải hai người này ở hai đội khác nhau sao? Sao lại cùng một đội?]
[Ôi ** má, hồi cấp ba hai người này đều là đội trưởng, tui chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ thấy hai người này cùng đội thi... Thế giới này huyền ảo thật.]
Tiếp theo, có người trong nhóm chat lên tiếng: [Một suy đoán nhỏ, hai người này ở cùng phòng ký túc xá mà còn cùng đội, có phải là quan hệ tốt hơn rồi không? Có thể là đã hóa giải mâu thuẫn rồi? Hay là nhận ra bản thân hồi xưa còn non nớt?]
Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị mọi người phản bác: [Ngủ chưa tỉnh thì về ngủ đi, trên đời này tui tin rằng khoai tây chiên và tương ớt có thể hòa hoãn còn hơn tin hai người này sẽ tốt đẹp hơn.]
[Hai người này chắc chắn là đồng đội nhưng tâm thì đấu đá lẫn nhau!]
[Cùng một đội, thi xem ai hạ gục được nhiều người hơn, lấy "thân phận đồng đội" để đánh bại đối phương, nếu thua thì còn cay cú hơn thua khi tự dẫn dắt đội.]
[...]
[Cậu nói có lý.]
[Hai người này đang thi một kiểu thi đấu mới.]
Vân Từ cũng bị cách nhìn nhận mới mẻ này thuyết phục.
Nếu không phải là người trong cuộc, có lẽ ai cũng tin lời đồn này.
Cuộc thi sắp bắt đầu, Vân Từ lười quan tâm đến những lời bàn tán bên ngoài, cậu gõ một tay, trả lời Lý Ngôn: [Dẹp đi.]
"Mấy người bên ngoài là do hai người các cậu kêu đến à?"
La Tứ Phương cảm thấy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng tình hình nội bộ đội của họ lại thu hút được nhiều sự chú ý như vậy - chủ yếu là khi hai nhân vật trung tâm của chủ đề này cùng ăn cùng ở, cùng sinh hoạt với nhau, những chuyện vụn vặt hàng ngày đều là những chuyện nhỏ nhặt gần gũi, khiến mọi người thường bỏ qua sức chiến đấu của họ trong lĩnh vực này.
Bành Ý Viễn ngồi bên cạnh cậu ta, sự bình tĩnh của cậu xuất phát từ kinh nghiệm của mình, cậu bình tĩnh nói: "Lúc đầu, không sai, trong con hẻm cửa Đông, chính là hai nhóm người này- "
"..."
Vân Từ không nói gì, sau khi nhắn tin cho Lý Ngôn, cậu lại nhìn vào ảnh đại diện màu đen. Người này vẫn chưa đến.
Ngay trước khi cậu cất điện thoại, tin nhắn của "ba" đột nhiên xuất hiện.
Nghiêm Dược: [Nghe Bình Dương nói con tham gia một cuộc thi trò chơi gì đó.]
Nghiêm Dược: [Trước đây con không chơi game nhiều]
Nghiêm Dược: [Bây giờ con thường xuyên chơi game à?]
Vân Từ nhìn chằm chằm vào tin nhắn, ngón tay khựng lại trên màn hình, cuối cùng không trả lời, cất điện thoại đi.
Ngay sau khi cậu cất điện thoại - hành lang đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Cái người chẳng thèm nhìn tin nhắn của ai, chỉ duy nhất nghe điện thoại của một người đã đến đúng giờ. Có lẽ hắn thực sự không quan tâm đến việc xem điện thoại, bao gồm cả tin nhắn của người anh em tóc xoăn cho nên hoàn toàn không biết người anh em tóc xoăn đã bày ra trò này.
Ngu Tầm đeo khẩu trang vừa xuất hiện trên hành lang, Lưu Tử lập tức kéo băng rôn. Hơn mười người, từ đầu đến cuối, kéo băng rôn từ người đầu tiên đến người cuối cùng. Đội hình xếp thành một hàng ngang.
Nhìn lướt qua băng rôn, có thể thấy dòng chữ "Đội 608 cố lên, anh Ngu là MVP mạnh nhất trong đội".
Ngu Tầm cứ thế điềm nhiên bước qua.
Khi đến đầu hàng, hắn dừng lại trước mặt Lưu Tử: "Khá sáng tạo."
Lưu Tử: "Tàm tạm."
Lưu Tử lại nói: "Tuy băng rôn của họ dài hơn một chút, nhưng băng rôn của chúng ta có tới hai mươi lăm chữ, còn họ, kể cả dấu câu cũng chỉ có hai mươi chữ."
Lý Ngôn bên cạnh: "Con mẹ nó sao biết bọn tôi có hai mươi chữ???"
Lưu Tử đáp trả: "Chỉ mày biết soi à???"
"..."
Ngu Tầm bâng quơ hỏi hắn ta: "Quy trình đã kết thúc chưa, còn phần nào nữa không, nhanh lên, sắp thi đấu rồi."
Lưu Tử: "Còn một phần hô khẩu hiệu, cổ vũ."
"Thôi bỏ đi," Ngu Tầm lấy khẩu trang xuống trước khi bước vào phòng máy, "Không kịp nữa rồi."
Vân Từ: "..."
Cậu có thể chiến đấu với người này hơn ba năm, không phải là không có lý do.
Người này dám nói mình có tố chất tâm lý thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Chỗ ngồi trong phòng máy đều được trường sắp xếp ngẫu nhiên, thẻ ghi tên Ngu Tầm được dán trên máy tính bên cạnh cậu. Trước sự chứng kiến của mọi người, Ngu Tầm kéo ghế bên cạnh ra.
"Đăng nhập được chưa," Ngu Tầm hỏi cậu sau khi ngồi xuống, "tài khoản game."
Vân Từ nghiêng đầu nhìn Ngu Tầm.
Chưa đợi cậu trả lời, Ngu Tầm đã nói tiếp: "Nếu quên thì xem lại lịch sử trò chuyện, lúc nãy lúc gọi điện định nói chuyện với cậu mà không kịp."
Ngu Tầm mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào phòng.
Mặc dù đã tắt WeChat vì tin nhắn của Nghiêm Dược, nhưng Vân Từ vẫn luôn cầm điện thoại trong tay. Cậu ngửi thấy hơi lạnh, buông tay, đặt điện thoại lên bàn và nói: "Log rồi."
Ngu Tầm truy hỏi: "Xem lại lịch sử trò chuyện à?"
...
Cái gì gọi là xem lại lịch sử trò chuyện?
Nghe như thể cậu thường xuyên xem lại những gì hai người đã nói chuyện vậy.
"Không phải," Vân Từ nắm chuột tìm cảm giác, nói, "Ai rảnh mà đi xem lại lịch sử trò chuyện chứ."
"Log mấy lần, thuộc lòng rồi."
Vì câu "xem lại lịch sử trò chuyện" này, Vân Từ cảm thấy hơi không thoải mái, nên theo thói quen cậu lại nói thêm một câu: "-- Chỉ có cậu có trí nhớ tốt thôi?"
Ngu Tầm mặt dày nhận luôn: "Có lẽ hơn một chút."
"..."
Vân Từ không nói gì nữa.
"Anh Ngu," La Tứ Phương cách mấy chỗ ngồi nhỏ giọng gọi, "Cố lên nhé, quan trọng là tham gia."
Ngu Tầm nhìn La Tứ Phương, thấy trên cổ La Tứ Phương đeo tới ba sợi dây chuyền dài ngắn khác nhau: "... Phong cách hôm nay của cậu."
La Tứ Phương: "Anh Tráng phối cho tôi đó, thế nào?"
Ngu Tầm nhẹ nhàng giơ tay, vỗ nhẹ hai lần: "Được, khí thế ngút trời."
Phòng máy được phân cho một giảng viên làm "trọng tài". Giảng viên đi lại trong phòng máy, tuy bình thường cũng chơi game này, nhưng rõ ràng là thầy không có kinh nghiệm làm trọng tài mà có nhiều kinh nghiệm giám khảo kỳ thi hơn: "Các bạn thí sinh... không phải, các tuyển thủ dự thi, hiện tại đã hết thời gian chuẩn bị rồi, còn mười phút nữa là chính thức vào cuộc thi, các bạn thu dọn những thứ không liên quan đến cuộc thi đi, không được nói chuyện riêng, không được chép đáp án... không phải, không được nhìn màn hình máy tính của người khác."
Cho đến khi người này thực sự ngồi bên cạnh mình, trước khi trận đấu bắt đầu, cảm giác đối thủ cũ giờ đây bất ngờ trở thành đồng đội mới trở nên mãnh liệt hơn.
"Nhớ lại trước đây," Ngu Tầm đột nhiên nói, "cậu đều dẫn theo người ngồi đối diện đánh với tôi."
Vân Từ không muốn thừa nhận rằng hai người họ lại nghĩ giống nhau: "Bây giờ tôi cũng muốn ngồi đối diện."
Ngu Tầm: "Đối diện là phòng 405 bên kia, cậu không thể ngồi được."
"..."
Sau một lúc im lặng.
Vân Từ nghĩ đến một chuyện khác, nhưng cậu không biết mở lời thế nào, nên chọn một câu mở đầu phù hợp với mối quan hệ của hai người: "Đánh cược nhé."
Ngu Tầm: "?"
"Nếu ván này tôi lấy được nhiều điểm hạ gục hơn," Vân Từ ngừng lại một chút rồi nói, "bắt đầu từ ngày mai đừng mang nữa."
Ngu Tầm: "Đừng mang gì."
Vân Từ: "Bữa sáng."
Ngu Tầm dường như không ngờ cậu sẽ đột nhiên đề cập đến chuyện này.
"Được thôi," Hắn nhấp chuột nói, "vậy nếu tôi thắng thì sao."
Vân Từ đang định nói "cậu quyết định đi," đoán rằng tên này sẽ nói mấy câu như "nếu thắng thì đổi cậu mang cho tôi", chuyện sai khiến người khác trước đây lúc thi bóng rổ cũng chẳng phải hắn chưa từng làm.
Bắt cậu xem thi đấu, cầm hộ áo.
Hình như còn bắt cậu mua nước cho hắn.
Hồi cấp ba cậu và Ngu Tầm có quá nhiều kèo cược lộn xộn, lúc đánh nhau dữ dội thì cái gì cũng cược.
Nhưng Ngu Tầm nói: "Tôi thắng, cậu để tôi mang đủ một tháng."
"?"
Cái này mà cược gì. Nhất định phải để hắn mang.
Ngu Tầm nhấn chuột mở trò chơi đánh bài, vừa chơi vừa giả vờ vô tình giải thích: "Chuyện đã nói trước đó, không muốn thất hứa."
Nhưng trận thi đấu vốn chỉ được La Tứ Phương quan tâm này không diễn ra theo kế hoạch, đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Khi La Tứ Phương hỏi "mọi người đã sẵn sàng chưa, sắp bắt đầu rồi, một ván quyết định thắng thua" thì Vương Tráng chú ý đến tình trạng của bạn cùng phòng: "Lưu Thanh sao không nói gì, từ lúc vào đây tôi cảm thấy cậu ấy là lạ."
Ngay lúc này, Lưu Thanh vẫn luôn im lặng bỗng nói: "... Tôi không muốn thi nữa."
"?"
-
Hai giờ sau. Quán ăn ngoài trường.
Lưu Thanh tuy miệng nói không muốn thi đấu nhưng vẫn chơi một ván, chỉ là thao tác rất lơ lửng, đội của họ nhanh chóng chỉ còn lại năm người, sau đó Vương Tráng và Bành Ý Viễn vận may không tốt bị đội khác phục kích.
Món ăn là đồ Tây, Lý Thanh trả tiền, mấy người vây quanh bàn ăn lớn gặm bánh mì khai vị.
La Tứ Phương: "Lúc đó tôi cảm thấy ván này sắp thua, tuy ba người còn lại đều là thành viên mạnh của đội tôi, nhưng ba đấu sáu vẫn rất khó chống đỡ. Cuối cùng có thể vào top hai hoàn toàn nhờ hai người nào đó chiến đấu hăng say."
Cậu ta chỉ Vân Từ và Ngu Tầm.
La Tứ Phương nói: "Nhưng cuối cùng gặp phải một đội đầy đủ, về số lượng thực sự không thể đánh. Đáng tiếc." Nói xong, cậu ta lại chuyển chủ đề sang Lưu Thanh, "Cậu sao vậy?"
Vân Từ xé một miếng bánh mì, đang nghĩ về số lượng người mà cậu và Ngu Tầm đã hạ gục, cuối cùng trước khi Ngu Tầm thoát khỏi trò chơi, hắn đã nói với cậu một câu "hòa", ý không phải đối thủ, mà là giữa hai người họ.
Lúc đó trong phòng máy, cậu hỏi: "Hòa thì tính thế nào?"
Ngu Tầm: "Chẳng tính là gì cả, bữa sáng vẫn như thường."
...
Vân Từ suy nghĩ, cho đến khi nghe La Tứ Phương hỏi câu này, cậu mới hoàn hồn và nhìn về phía Lưu Thanh.
Bình thường ở trong phòng, Lưu Thanh luôn là người ít có cảm giác tồn tại, cho đến bây giờ ấn tượng của cậu về người bạn cùng phòng này cũng chỉ dừng lại ở bề ngoài, dung mạo thanh tú, mỗi sáng đều lên ban công luyện thanh.
Rất thích âm nhạc, không giống như cậu chủ Bành nhắm mắt chọn ngành, không quan tâm đến triển vọng nghề nghiệp chỉ muốn hun đúc nghệ thuật, cậu ta luôn có một giấc mơ âm nhạc, nghe nói hồi cấp ba tự sáng tác nhạc. La Tứ Phương vốn định kêu gọi mọi người đến một phần mềm âm nhạc nào đó để làm seeder cổ vũ cho cậu ta, nhưng Lưu Thanh nói bài hát của mình không có nhiều lượt nghe, không muốn cho họ nghe nên đành thôi.
Tính cách hơi nhạy cảm. Khi lướt tin tức trên mạng dễ khóc.
Những suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vân Từ.
Mặc dù không giao tiếp nhiều, nhưng cậu là lớp trưởng nên rất dễ dàng nhận ra những điều này.
"Làm sao vậy?" Cậu cũng hỏi một câu, "Trong người không khỏe à?"
Lưu Thanh lắc đầu, không muốn nói nhiều: "Không phải."
Nói xong, cậu ta lại cảm thấy mình đã làm ảnh hưởng đến mọi người thi đấu, bây giờ còn ấp úng không nói rõ thì không tốt lắm, "Vì trong sân thi đấu có một... người không muốn nhìn thấy."
La Tứ Phương vô cùng kinh ngạc: "** má, cậu cũng có một kẻ thù không đội trời chung suốt ba năm cấp ba?!"
"..."
Lưu Thanh im lặng một lúc, nửa đùa nửa thật giải thích: "Không phải không muốn gặp ai cũng giống như hai người họ đâu anh La."
Lần này người lên tiếng là Ngu Tầm, hắn cũng nhận ra Lưu Thanh có gì đó không ổn nên lên tiếng hõa hoãn bầu không khí: "Hai người chúng tôi, hai người chúng tôi thế nào? Quan hệ của chúng tôi tốt lắm."
Vân Từ phản bác: "Chẳng tốt đẹp gì."
Ngu Tầm vừa nói vừa tiến lại gần cậu: "Hai người chúng tôi ngủ chung giường tầng."
Vân Từ đáp lại: "Nên mỗi ngày đi ngủ cũng muốn đá cậu ra ngoài."
"... Được rồi, hai người dừng lại đi." La Tứ Phương nói, "Lưu Thanh cậu tiếp tục đi, không phải kẻ thù không đội trời chung thì là gì, sao lại không muốn gặp."
Lưu Thanh im lặng rất lâu.
Suốt thời gian qua, mọi người trong phòng 608 đều rất quan tâm đến cậu ta, thế là cậu ta dũng cảm nói: "Là bạn trai cũ, của tôi."
La Tứ Phương: "Ồ, bạn... bạn gì?"
Cậu ta "ồ" xong trợn tròn mắt: "Bạn trai cũ???"
Vương Tráng và Bành Ý Viễn cũng trợn mắt: "Bạn, trai? Bạn -- trai? Bạn trai?"
Miếng bánh mì trong tay Vân Từ nướng rất khô, chỉ cần bóp nhẹ một cái là vỡ vụn. Tay cậu cầm miếng bánh mì khựng lại, cũng không ngờ đến câu trả lời này.
Chưa kịp nghĩ ra sẽ nói gì, ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt chưa kịp né của Ngu Tầm.
Ánh đèn trong nhà hàng kiểu Tây không mạnh, ánh sáng mơ hồ không rõ ràng.
Có nhân viên phục vụ đang chơi piano ở giữa đại sảnh, là bài《Ánh Trăng》.
Ngu Tầm cởi áo khoác, chỉ còn lại một chiếc áo len bên trong. Tóc hắn dài hơn một chút, khi cúi đầu xuống, một phần tóc mái sẽ che khuất một phần mắt.
Ánh sáng lấp lánh rải rác trong mắt hắn.
Mọi người đều đang nhìn Lưu Thanh, chỉ có Ngu Tầm phản ứng đầu tiên, vô thức nhìn về phía cậu.
Tác giả:
and sắp rồi sắp rồi!! (mặc dù không phải là ở bên nhau, nhưng mà sắp cái khác í!!!)

Bạn cần đăng nhập để bình luận