Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 45: Con thỏ xấu xí

Vẫn là Cận Vu Thân đó.

Tự cao, ngạo mạn.

Luồng không khí quen thuộc giữa họ dường như được đắm mình trong ánh nắng ấm áp của cả mùa đông, cuối cùng cũng xua tan mây mù, làm dịu đi tâm trạng cáu kỉnh và chán nản vốn có của Thang Chi Niệm.

Những món đặc sản mà Thang Chi Niệm mang về đều đã được mẹ cô bảo quản, mấy món thịt xông khói, lạp xưởng, cải muối sao mà trữ trong phòng cô được.

“Không có ở đây.” Thang Chi Niệm vẻ mặt vô tội.

Cận Vu Thân nheo mắt: “Cậu bỡn tôi?”

“Không, tôi không có.” Thang Chi Niệm giải thích: “Mấy món đồ ăn đó đều được mẹ tôi cất rồi.”

“Chỉ có đồ ăn?”

“Ừm……”

“Hiểu rồi, cậu ứng phó thôi.”

Thang Chi Niệm khựng lại: “Thực ra tôi có làm một món đồ chơi nhỏ.”

“Đưa tôi.” Tên này vẫn bá đạo như trước, hoàn toàn không nghe cô nói hết, cũng không cho cô cơ hội kịp hối hận.

Cận Vu Thân không mời mà đến, bước thẳng vào phòng của Thang Chi Niệm, ngồi vào chiếc ghế của bàn học.

Tựa như vị “thái tử” trên cao vậy, nhướng mày nhìn cô, ý đang giục cô.

Thang Chi Niệm có chút hối hận, đáng ra không nên nói.

Cô đúng là đã làm một món đồ nhỏ, đó là một con thỏ nhỏ làm bằng len với Thẩm Tư vào những ngày trước và sau giao thừa. Lúc đầu, Thẩm Tư vừa sưởi ấm bên đống lửa vừa đan một chiếc khăn quàng cổ, Thang Chi Niệm ngồi cạnh nhìn hồi ngứa tay, cũng bắt đầu mày mò.

Đã làm một con thỏ nhỏ, nghĩ rằng không thể mang con thỏ nhỏ ở nhà đến thành phố Hằng Dự cho Cận Vu Thân được, vậy cứ mang theo con thỏ tự làm này thôi.

Nhưng nó thật sự quá xấu xí rồi.

Thỏ nhà người ta đều là đáng yêu dễ thương, trắng trẻo non nớt.

Thang Chi Niệm đan ra một con thỏ đen, bởi vì thỏ trong nhà cô đều là lông đen. Ai biết được khi làm ra nó lại xấu xí đến thế.

Thứ xấu xí bị cô cất ở nơi sâu nhất trong tủ quần áo.

Thang Chi Niệm ngập ngừng: “Hay là thôi đi.”

Cận Vu Thân thúc giục: “Thôi gì mà thôi, mau lấy ra.”

Thang Chi Niệm thở dài: “Nói trước, cậu không được chê nha.”

“Ừ, không chê.” Cậu ra vẻ thấu hiểu.

Thang Chi Niệm bối rối lấy con thỏ xấu xí ra, đưa cho Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân nhận lấy, kéo kéo tai chú thỏ, sau đó lại kéo kéo tứ chi của nó, còn nắn nắn chiếc đuôi tròn nữa.

Cậu cười rất tự nhiên, khóe môi cũng sắp chạm đến mang tai rồi.

“Buồn cười vậy sao?” Thang Chi Niệm muốn giật lại, “Cậu không thích thì trả lại cho tôi.”

Cận Vu Thân kéo chiếc áo len ra, giấu chú thỏ vào bên trong, bộ dạng như một đứa trẻ nghịch ngợm: “Ai nói tôi không thích hả? Rất dễ thương, giống hệt cậu.”

Thang Chi Niệm nhất thời không biết đó là khen ngợi hay là trêu đùa.

Tức thật chứ.

“Bài tập kỳ nghỉ đông của tôi đã làm xong chưa?” Cậu hỏi.

“Xong rồi.” Thang Chi Niệm vừa nói vừa đi đến bàn học, mở cặp sách ra, tìm mấy cuốn bài tập rồi đưa cho Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân nhận lấy, lật lật xem, không tập trung lắm.

Cậu mặc một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen, phối với quần ống rộng, tóc ngắn hơn trước một chút, phần tóc mai được cắt tỉa gọn gàng. Có một con thỏ giấu dưới lớp quần áo, phần bụng nhô ra, nhìn có chút buồn cười.

Khoảng cách hai người không xa lắm, Thang Chi Niệm đứng đây, Cận Vu Thân ngồi đó. Từ góc độ của Thang Chi Niệm nhìn Cận Vu Thân, khuôn mặt của cậu đẹp đến phạm quy.

Cận Vu Thân thực sự rất giống mẹ Diệp Như Chi, hốc mắt sâu và xương mũi cao.

Thang Chi Niệm rất mừng vì Cận Vu Thân trông giống mẹ, cũng không phải bố cậu không đẹp trai, chỉ là sức hút của Diệp Như Chi đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng cô rồi.

Cận Vu Thân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt chằm chằm của Thang Chi Niệm.

“Nhìn cái gì?”

“Cậu đẹp trai thật đó.” Cảm thán từ tận đáy lòng của Thang Chi Niệm.

Cận Vu Thân: “?”

Cậu biết bản thân mình đẹp trai mà.

Nhưng Thang Chi Niệm, cô gái liều lĩnh này, cô không biết khéo léo chút hả?

Cận Vu Thân hắng giọng: “Cậu mới biết ngày đầu hả?”

Cậu cúi đầu như đang thản nhiên xem sách bài tập, hai má có chút nóng bừng.

Chàng trai này đúng là không nên khen mà.

Thang Chi Niệm thuận miệng chuyển đề tài: “Tối nay tôi gặp được mẹ cậu rồi.”

Cận Vu Thân không hề lo lắng Diệp Như Chi sẽ nói gì với Thang Chi Niệm, làm cụt hứng: “Vậy hả?”

“Tôi rất thích mẹ cậu.”

Cận Vu Thân cau mày: “Khi không cậu thích mẹ tôi làm gì? Mẹ tôi còn chưa ly hôn đâu.”

Thang Chi Niệm phì cười: “Tôi thích cô ấy thì liên quan gì đến việc cô ấy có ly hôn không chứ?”

“Cậu không có cửa.”

Thang Chi Niệm không hiểu suy nghĩ của Cận Vu Thân: “Tôi thích cô ấy vì trên người không có cảm giác của người lớn.”

Không có cảm giác người lớn. Điều đó có nghĩa là sẽ không cậy tuổi tác từng trải mà chỉ trích người khác hay kiêu ngạo ra vẻ ta đây.

Diệp Như Chi khiến cô cảm thấy giống như những người bạn đồng trang lứa, dùng thái độ bình đẳng, giúp đỡ lẫn nhau.

Mối quan hệ giữa Diệp Như Chi và Cận Vu Thân cũng như vậy, bà hiếm khi can thiệp vào suy nghĩ của cậu, nhưng tất nhiên, bà cũng sẽ đưa ra những chỉ dẫn tích cực.

Thang Chi Niệm cảm thấy, Cận Vu Thân không sống lệch lạc là nhờ công rất lớn của Diệp Như Chi.

Quà cũng nhận rồi, bài tập cũng lấy rồi, ngày mai là khai giảng.

Cận Vu Thân bày ra vẻ lão làng: “Ngày mai đừng quên đi học.”

Thang Chi Niệm: “?”

Cậu mới đừng quên đó.

Cũng không biết là ai, mùa đông năm ngoái suốt ngày cúp học.

*

Học kỳ mới bắt đầu, mọi thứ không khác gì học kỳ trước. Chỉ là ngày đầu tiên của học kỳ mới, tâm hồn mọi người rõ ràng vẫn chưa trở về, tiết học của giáo viên đứng lớp cũng không chỉ có nội dung trong sách giáo khoa mà còn có những tương tác thú vị. Lớp học tràn ngập tiếng cười, bầu không khí rất dễ chịu.

Thang Chi Niệm trải qua một học kỳ nỗ lực, tiếng Anh dường như đã tiến bộ rất nhiều, giờ đây tiết học của giáo viên nước ngoài giảng bằng tiếng Anh cô phần lớn đều nghe hiểu. Chỉ khi đụng một số từ hiếm gặp, cô cần hỏi Cận Vu Thân, nhưng nếu không hỏi thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.

Giao tiếp hằng ngày trong trường, Thang Chi Niệm cũng chuyển dần sang dùng tiếng Anh, điều này không chỉ cải thiện khả năng nói và ý thức ngôn ngữ mà còn giúp cách phát âm chuẩn hơn nhiều.

Chu Hiểu Dao thường sẽ nắn lại cách phát âm của Thang Chi Niệm, một chữ dạy đi dạy lại cho cô nhiều lần: “Lưỡi nên cuộn lại, không được quá cứng.”

May mắn thay, Thang Chi Niệm cũng học rất nhanh.

Trong giờ nghỉ trưa, Chu Hiểu Dao chỉ ăn một ít salad, không thèm ăn cho lắm, nhưng cứ cầm điện thoại chơi game suốt.

Một trò chơi nhỏ có tên FLY, đã trở nên phổ biến trong suốt mùa Tết. Ngay cả Thang Chi Niệm, người bình thường không chơi game, mùa Tết này cũng không chịu thua mà chơi rất nhiều lần.

Thang Chi Niệm thấy khay cơm của Chu Hiểu Dao hầu như không động đũa, khuyên nhủ: “Ăn thêm chút đi, cậu ăn ít quá.”

Chu Hiểu Dao lắc đầu: “Tớ qua vòng này đã rồi tính tiếp.”

Thực ra, trò chơi này cũng chỉ có một cấp độ, nhưng cấp độ này cực kỳ khó vượt qua.

Nội dung của trò chơi cũng rất đơn giản, đó là một chú ong nhỏ có cánh cứ liên tục bay lên cao. Mỗi lần bay lên cao một tầng, thì sẽ được một điểm, bay càng cao điểm càng nhiều. Nhưng sau khi bay đến một độ cao nhất định, trong không trung sẽ có các vật thể rơi xuống, lúc này chú ong nhỏ phải tránh được những vật thể này.

Nếu có thể đạt đến độ cao 99, cấp độ này coi như đã vượt qua.

“Trời ơi! Tớ lại rơi xuống rồi!” Chu Hiểu Dao tỏ ra chán nản, dứt khoát khóa màn hình điện thoại, không chơi nữa.

Lúc Diệp Khai Sướng ngồi xuống bên cạnh Chu Hiểu Dao, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của cô ấy, thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

Chu Hiểu Dao nói: “Đừng nhắc nữa, chơi FLY cũng có thể khiến người ta tức chết. Người tạo ra trò chơi này bao ác!”

Diệp Khai Sướng ngồi xuống, cũng không vội ăn cơm, tháo cặp kính không gọng xuống, sờ sờ mũi, cười hỏi Chu Hiểu Dao: “Vậy cậu có biết trò chơi này là ai lập ra không?”

“Sao tớ biết được?” Chu Hiểu Dao cảm thấy câu hỏi của Diệp Khai Sướng có chút kỳ quái, “Người sáng lập làm sao?”

Diệp Khai Sướng đang định mở miệng nói thì có người tới gần, khẽ vỗ vai cậu ấy.

Là Cận Vu Thân, dùng mắt ra hiệu với cậu ấy.

Diệp Khai Sướng nhận được tín hiệu, lời đã tới cửa miệng phải nuốt trở xuống, sửa lời: “Không có gì.”

Nếu nói người phát triển trò chơi này là Cận Vu Thân thì tin là nó sẽ nằm ngoài sự suy đoán của mọi người.

Sau bữa cơm trưa, khi ngồi riêng với Cận Vu Thân, Diệp Khai Sướng trêu: “Cậu cũng khiêm tốn thật, nói là cậu tạo ra thì đã làm sao?”

Cận Vu Thân liếc Diệp Khai Sướng, sắc mặt lãnh đạm: “Tôi sợ bản thân quá ưu tú.”

Diệp Khai Sướng trợn mắt.

“Vốn chẳng có gì có thể khoe khoang.” Cận Vu Thân nói.

Diệp Khai Sướng: “Đúng, không có gì đáng khoe khoang, chẳng qua chỉ là một trò chơi nhỏ rất thịnh hành trong dịp Tết, 5 ngày kiếm được 20 triệu thôi mà.”

“Đủ rồi đó.” Cận Vu Thân giơ tay lấy một chai nước khoáng, vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm.

“Nghe nói có một nền tảng dự định mua lại trò chơi này. Trả bao nhiêu?”

Cận Vu Thân diễn đạt bằng một con số thiên văn.

Diệp Khai Sướng gật gù: “Giá cả hợp lý, cậu dự định bán không?”

“Không bán.” Cận Vu Thân vẻ mặt hiển nhiên: “Tôi đâu thiếu chút tiền này.”

“Cũng đúng.”

Mùa đông năm ngoái Cận Vu Thân cứ dăm ba bữa lại cúp học, là trốn trong phòng khai thác trò chơi này.

Bản thân trò chơi FLY rất đơn giản, chính vì tính đơn giản của nó nên mọi người đều có thể chơi. Nhưng sau khi chơi, sẽ phát hiện trò chơi này có tính thử thách ở một mức độ nhất định, có thể kích thích ham muốn thắng thua của người chơi, từ đó đạt được hiệu quả truyền miệng.

Từ mùa đông năm ngoái đến dịp Tết, việc marketing trò chơi này thực ra chưa từng dừng lại.

Kế hoạch marketing được thực hiện bởi Diệp Khai Sướng.

Trong nhóm họ, Diệp Khai Sướng là người hứng thú nhất với việc kinh doanh. Thành tích của cậu ấy trong các môn học quản lý kinh doanh và kinh tế rất xuất sắc. Năm ngoái, cậu ấy đại diện cho trường Quốc tế Hằng Dự tham gia một cuộc thi kinh doanh ở thành phố Bắc Kinh và giành được hạng nhất.

Diệp Khai Sướng tuổi còn trẻ, nhưng hiện tại cũng đưa ra một số ý kiến cho việc kinh doanh của gia đình, sau khi được vận dụng cho ra kết quả khá tốt.

Đương nhiên, kế hoạch marketing với năng lực của Diệp Khai Sướng là dễ như trở bàn tay.

Lúc đầu, do một blogger nổi tiếng với hơn 100 triệu follow trên mạng quảng bá, sau đó do quy mô lớn thủy quân làm tuyên truyền.

Vào trước mùa Tết, quảng cáo truyền miệng bùng nổ, hầu như tất cả những người đã chơi trò này đều thông báo thứ hạng và thông qua chức năng gửi cho bạn bè bằng một cú nhấp chuột được tích hợp sẵn trong trò chơi.

Hoạt động marketing quy mô lớn chính thức diễn ra cũng là vào mấy ngày trước và sau Tết. Diệp Khai Sướng thậm chí còn nhờ vào mối quan hệ của mình để hợp tác với một vài “tiểu thịt tươi” có danh tiếng tốt, chỉ cần đối phương đăng một bài trên Weibo, chụp ảnh màn hình kết quả trò chơi là có thể đạt được mục đích quảng cáo.

Hiệu quả thì tất nhiên đúng như Diệp Khai Sướng dự đoán.

Cận Vu Thân quả thực đã tính toán chính xác giá trị giải trí của mùa Tết này, nên thời gian này không đi đâu hết mà tập trung khai thác, tranh thủ hoàn thành toàn bộ quá trình chế tác của trò chơi vào trước đêm Giáng sinh, sau đó thuận lợi ra mắt trên nền tảng này.

Nhưng cậu không ngờ trò chơi thử nghiệm này lại trở nên phổ biến như vậy, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn thôi.

Khoe thành tựu này khắp nơi vốn không phải là phong cách làm việc của Cận Vu Thân.

Chuyện này không có nhiều người biết, lúc đầu chỉ có Diệp Khai Sướng biết. Sau đó, Cận Vu Thân thực sự bực mình Tạ Bành Việt thi thoảng lại đến quấy rầy, bảo anh ấy biến cho khuất mắt. Về sau Tạ Bành Việt mới biết Cận Vu Thân đang âm thầm làm việc lớn.

Nói việc lớn thì cũng không phải.

Cận Vu Thân chỉ muốn thử xem, nếu để cậu thực hiện thì khả năng thành công là bao nhiêu.

Thành công được hiển nhiên rất vui, nhưng nếu không thành công thì cậu cũng sẽ không nhụt chí. Tuổi trẻ mà, lại có vốn liếng, thua lỗ được.

Thời tiết rất đẹp, Cận Vu Thân chống hai tay lên lan can ban công, ánh nắng chói chang khiến cậu phải nheo mắt. Cậu quay người lại, chống khuỷu tay lên lan can, bộ dạng biếng nhác, như một con mèo lười.

Rất lâu trước đây Cận Vu Thân đã có một số ý tưởng, hiện đang từng bước thực hiện. Cậu muốn xây dựng một vương quốc trò chơi lý tưởng của mình, nhưng nó không chỉ giới hạn ở trò chơi mà bao gồm nhưng không giới hạn ở hoạt hình, âm nhạc, công viên giải trí và các ngành công nghiệp tổng hợp khác.

Ý tưởng khá phong phú, nhưng việc thực hiện đòi hỏi sự đầu tư lớn về tài chính, vật chất.

Đừng vội, đường còn dài, cứ thong thả mà đi.

“Chăm chỉ học hành.” Cận Vu Thân vẻ mặt hàm ý sâu xa vỗ vỗ vai Diệp Khai Sướng.

Diệp Khai Sướng cảm thấy tên này có chút bất thường: “Gì đây?”

Cận Vu Thân nghiêm túc nói: “Đợi cậu học hành thành tài quay về, đến làm việc cho tôi.”

Diệp Khai Sướng không hề giận dỗi: “Cút.”

“Sao hả? Làm việc cho anh em tốt của mình cậu không vui?”

“Cậu phải nói, thuê tôi làm CEO của tập đoàn với mức lương cao, thì tôi có thể miễn cưỡng đồng ý.”

Cận Vu Thân gật gật đầu, bộ dạng có thể thương lượng: “Lắm lời thật, chẳng phải cũng là ý tương tự còn gì.”

*

Cách đây không lâu, trang web chính thức của IBO đã cập nhật thời gian diễn ra kỳ thi IB mùa hè năm nay, đồng thời cũng đã dự báo trước thời gian thi của năm sau.

Trên thực tế, kỳ thi IB có phần giống với kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 của Trung Quốc, hai lần một năm, ở Nam bán cầu và Bắc bán cầu, tương ứng với tháng 11 và tháng 5.

Trung Quốc là quốc gia nằm ở Bắc bán cầu. Kỳ thi sẽ được tổ chức vào tháng 5 năm nay.

Học kỳ này, các học sinh lớp 12 DP2 đang tích cực chuẩn bị cho kỳ thi vào tháng 5 năm nay.

Thang Chi Niệm thuộc lớp DP1 cũng cần bắt đầu lên kế hoạch trước để chuẩn bị tài liệu đăng ký vào đại học, tham gia kỳ thi kiểm tra đầu vào.

Bây giờ xem ra học sinh ở các trường quốc tế thực ra cũng có rất nhiều áp lực khi vào đại học. Mặc dù ở trường không có nhiều giáo trình học tập nặng nề, nhưng học sinh cũng phải tự giác.

Bản thân khối lượng giáo trình của khóa học IBDP tương đối lớn, ngoài các môn cơ sở, còn phải viết luận văn, hoàn thành CAS, chuẩn bị cho các cuộc thi, thực tập dự án ngoại khóa…

“Thang Thang, cậu đã quyết định muốn đăng ký vào trường đại học nào chưa?” Chu Hiểu Dao hỏi câu thường lệ của các học sinh.

Thang Chi Niệm không biết, vì cô không có ý định nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài. Ngay từ đầu, mục tiêu của cô đã rất rõ ràng, là đậu vào một trường đại học trong nước.

Nhưng cô chưa bao giờ nói với ai về điều này, kể cả Chu Hiểu Dao.

Bây giờ Chu Hiểu Dao hỏi đến chuyện này, Thang Chi Niệm cũng không có ý định giấu giếm nữa: “Tớ chưa từng nghĩ đến.”

Chu Hiểu Dao nghe vậy liền lo lắng, ngắt lời: “Vậy cậu mau nghĩ đi! Thời gian không còn nhiều nữa.”

“Tớ…”

Thang Chi Niệm đang định nói thì bị Tạ Bành Việt lao vào lớp cắt ngang.

“Đúng đó, thời gian không còn nhiều nữa, Thang Thang.” Tạ Bành Việt ngồi xuống trước mặt Thang Chi Niệm, “Ban nhạc của chúng ta sắp bắt đầu luyện tập! Học kỳ này anh dự định tổ chức buổi hòa nhạc nhỏ cho ban nhạc, em thấy sao?”

Thang Chi Niệm ngây ngô chớp chớp mắt: “Em thấy… chả ra sao cả.”

“Không được, em là trụ cột của ban nhạc chúng ta, sao có thể nói chả ra sao chứ.”

Sau học kỳ này, Tạ Bành Việt cũng sẽ tốt nghiệp nên thời gian ở trường không còn nhiều. Anh muốn tận dụng khoảng thời gian có hạn trong vài tháng này để làm điều gì đó có ý nghĩa.

Tạ Bành Việt không phải lo lắng về kỳ thi mùa hè, bởi vì anh đã hoàn thành kỳ thi vào mùa hè năm ngoái, đạt kết quả tốt và nhận được offer từ trường đại học yêu thích của mình. Năm nay anh cơ bản chỉ đang chơi qua ngày.

Chu Hiểu Dao nói với Tạ Bành Việt: “Nhưng đàn anh, Thang Thang còn chưa quyết định học ở trường nào, anh mau nghĩ giúp cậu ấy đi.”

“Chuyện này thì nên hỏi Zak chứ!”

Nói Zak là Zak đến liền.

Ánh mắt sắc bén của Tạ Bành Việt nhìn thấy Cận Vu Thân đang bước vào lớp, liền đứng dậy gọi cậu: “Zak, mau đến đây, tham mưu giúp Thang Thang!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận