Khó Bảo - Ngân Bát
Chương 65: Đã lâu không gặp
Thang Chi Niệm không khỏi cảm thấy kỳ lạ, cô cũng không phải món ngon vật lạ gì, sao công ty đối phương lại đưa ra mức giá cao như vậy.
Ngay sau đó, Mill gửi đến một tin nhắn thoại.
"Nhưng mà Zora à, vị CEO của FLF không phải người dễ đối phó đâu."
"Đây là một thử thách không nhỏ, bởi vì trước đó, vị CEO này đã sa thải ba thư ký chỉ trong vòng ba tháng."
"Nếu là chị, chị cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Mill tung hỏa mù xong, đợi Thang Chi Niệm dao động, lại tung ra miếng mồi ngon.
Con cá sắp cắn câu quả nhiên lung lay, hỏi: "Chị có thông tin gì về vị CEO của FLF không?"
Thang Chi Niệm muốn biết rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, anh ta quá bí ẩn và kín tiếng, trong thời đại internet không có bí mật như hiện nay, vậy mà lại không tra được bất kỳ thông tin nào của anh ta.
Mill nói: "Xin lỗi em, vì yêu cầu của đối phương, chị không thể tiết lộ cho em được, đợi khi nào em nhậm chức sẽ tự động biết."
Còn có chuyện như vậy nữa?
Mill nói: "Em yên tâm, chị sẽ xem xét kỹ càng."
Thang Chi Niệm rất tin tưởng lời nói của Mill.
Phim kết thúc, Thẩm Tư thấy Thang Chi Niệm cứ cầm điện thoại nói chuyện công việc, bèn không làm phiền cô nữa. Cô nàng tự mình đi mua xu ở máy gắp thú gần đó, định thử vận may xem sao, tổng cộng mười xu, gắp được là may mắn, không gắp được thì thôi.
Thẩm Tư nhìn một vòng, nhắm trúng một con thỏ nhồi bông, làm theo hướng dẫn bỏ xu vào, cầm cần điều khiển di chuyển càng gắp. Canh chuẩn mục tiêu, bấm nút.
Lần đầu tiên, hụt. Nhưng Thẩm Tư phát hiện lực gắp của cái máy này cũng được, không giống mấy cái máy gắp thú chuyên gạt tiền khác.
Lần thứ hai, suýt chút nữa thì được! Tiếp tục cố gắng.
Đến khi Thang Chi Niệm trả lời tin nhắn của Mill xong, quay đầu lại thì thấy Thẩm Tư đang ôm một đống thú bông, vẫn đang tiếp tục chơi.
"Thẩm Tư, đi thôi."
Thẩm Tư mải mê gắp thú, không dứt ra được, liền vẫy tay về phía Thang Chi Niệm: "Nhanh lên nhanh lên, mấy cái máy này gắp dễ lắm."
Cô ấy dùng hai mươi tệ gắp được bốn con thú bông, cảm giác như kiếm được cả tỷ bạc.
Thang Chi Niệm bất lực nói: "Thú bông trong nhà cậu chất thành núi rồi đấy!"
"Con thỏ này tặng cậu này!" Thẩm Tư hào phóng nhét con thỏ nhồi bông vừa gắp được vào tay Thang Chi Niệm, cô ấy biết Thang Chi Niệm rất thích thỏ.
Cô ấy vẫn còn nhớ như in hình ảnh Thang Chi Niệm dùng len đan một con thỏ đen xấu xí vào kỳ nghỉ đông năm nào đó.
Thẩm Tư không biết số phận của con thỏ đen xấu xí kia ra sao, nhưng cô ấy nhớ rõ trên giường Thang Chi Niệm có một con thỏ nhồi bông rất dễ thương, lúc ngủ cô cũng phải ôm theo.
Mỗi lần ra ngoài, Thẩm Tư đều bị những cái máy gắp thú này hút hồn, nhìn thấy là không dời chân nổi. Cô ấy nghiện thật sự, gắp được cũng gắp, không gắp được càng phải gắp.
Thang Chi Niệm thì luôn lý trí hơn, cô kéo Thẩm Tư đi: "Đi thôi đi thôi, về nhà nào."
Thẩm Tư bĩu môi, cảm giác như bỏ lỡ cả tỷ bạc. Cô ấy cố gắng kìm chế bản thân, không gắp nữa, không gắp nữa!
"Mà này, khuya rồi mà cậu còn phải bận tâm đến công việc à?"
Thang Chi Niệm không có ý định giấu diếm Thẩm Tư: "Chị Mill giới thiệu cho tớ một công việc mới, trợ lý CEO của FLF."
"FLF? Là cái FLF mà tớ biết đó hả?"
Thang Chi Niệm bình tĩnh gật đầu: "Ừ."
Thẩm Tư kích động la lên: "A a a! Cậu đi đi, đi đi!"
Rõ ràng lúc này Thang Chi Niệm đã động lòng, nếu không cô sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này với Thẩm Tư. Cô luôn như vậy, nếu một chuyện đã được cô quyết định dứt khoát, cảm thấy không cần thiết phải nói với người thứ hai, cô sẽ giữ kín trong lòng.
Chuyện nhảy việc, cô vẫn còn thời gian suy nghĩ, chỉ là hiện tại cô sẽ không đưa ra quyết định vội vàng.
Màn đêm đen kịt không thích hợp để đưa ra quyết định.
*
Một khi đã nảy sinh ý định nhảy việc, nó giống như quả bóng bay đang được thổi phồng, càng ngày càng bay cao.
Thang Chi Niệm dành cả ngày cuối tuần để tìm hiểu kỹ càng về FLF, cũng không ít lần tham khảo ý kiến của Mill. Đã có ý định rồi, cô sẽ không hành động một cách mù quáng, mà phải tìm hiểu thật cẩn thận, nghiêm túc.
Mill biết rõ mọi chuyện, từ tốn khuyên nhủ Thang Chi Niệm: "Làm việc dưới trướng Edie tuy rất tốt, nhưng công việc là công việc, không phải là nơi để nói đến chuyện tình cảm. Vài năm nữa Edie sẽ về hưu, trở về Mỹ, đến lúc đó em định thế nào?"
"Chị biết em là người thích mạo hiểm và thử thách, rất nhiều cơ hội đều nằm trong đó. Zora, với những gì chị biết về em, chị tin em hoàn toàn có thể đảm đương được công việc này, thể hiện được giá trị của bản thân, nhận được những gì xứng đáng."
Thang Chi Niệm vẫn rất thận trọng, cô nói: "Em muốn đến tập đoàn FLF xem thử."
Mill nói chuyện đó dễ thôi.
Trước khi quyết định có nghỉ việc hay không, Thang Chi Niệm vẫn luôn hoàn thành tốt công việc hàng ngày của mình.
Chiều hôm đó, như thường lệ, Thang Chi Niệm gõ cửa bước vào văn phòng của Edie, đưa cho ông một cốc nước, đồng thời báo cáo lịch trình làm việc tiếp theo.
Edie ngắt lời cô: "Cô đặt giúp tôi một nhà hàng, khẩu vị thiên về Giang Nam một chút, tôi muốn mời một người bạn đến từ thành phố Hằng Dự dùng bữa."
Thang Chi Niệm nói không thành vấn đề, mấy hôm trước cô có đến Thanh Điền Nhất Phẩm, rất ngon.
"Tối nay Zora đi cùng tôi."
Đây là một phần công việc của Thang Chi Niệm, cô không từ chối. Chỉ là cô cần tìm hiểu trước xem người cần gặp mặt là khách hàng hay bạn bè, có cần ăn mặc lịch sự hay không, v.v. Nếu liên quan đến công việc, cô cũng cần phải tìm hiểu nội dung công việc liên quan, nếu liên quan đến thuật ngữ chuyên ngành, cô phải tra cứu tài liệu trước.
Edie nói: "Cậu ấy là một người trẻ tuổi rất xuất sắc, không cần câu nệ, chỉ là một bữa tối bình thường thôi."
"Vâng."
Đến giờ tan sở, Thang Chi Niệm ngồi đợi ở chỗ ngồi một lúc lâu, Edie mới thay quần áo đi ra. Áo sơ mi xanh nhạt kết hợp với quần tây màu kaki, trên cổ tay đeo đồng hồ cơ.
Ở công ty, Edie luôn mặc vest thắt cà vạt, bốn mùa đều như vậy. Ông cao một mét tám mươi lăm, thuộc kiểu cao ráo trong số nam giới, rất hợp với những bộ vest lịch lãm. Những năm gần đây, tuổi tác đã cao, ông có dấu hiệu phát tướng, nhưng ông thường xuyên tập thể dục nên trông vẫn rất khỏe mạnh.
Edie ném chìa khóa xe cho Thang Chi Niệm, bảo cô lái xe.
Xe chạy bon bon trên đường, Edie hỏi Thang Chi Niệm: "Thế nào, cô vẫn còn sợ lái xe sao?"
Thang Chi Niệm thành thật gật đầu: "Vẫn hơi sợ ạ."
Edie cười nói: "Đừng lo lắng quá, chỉ cần cô tuân thủ luật lệ giao thông, lái xe an toàn thì sẽ không có vấn đề gì. Zora, cô phải vượt qua nỗi sợ hãi nhỏ bé này."
"Tôi sẽ cố gắng."
Nói thật, tay lái của Thang Chi Niệm rất bình thường, Edie không thuê tài xế riêng, nếu cần đi công tác, ông đều đi máy bay. Ở Tứ Xuyên, ông thường tự mình lái xe.
Nỗi sợ hãi khi lái xe của Thang Chi Niệm bắt nguồn từ nửa năm trước, cô lái xe của Edie vô tình gây ra tai nạn, cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Không may hơn là cô còn tông người ta bị thương.
Hôm đó, Edie đang trên đường đi dự một cuộc họp kinh doanh thì xảy ra chuyện, ông không những không hề trách mắng Thang Chi Niệm, ngược lại còn chỉ cho cô cách xử lý.
"Xuống xe, báo cảnh sát giao thông và bảo hiểm, giữ bình tĩnh."
Tất nhiên là Thang Chi Niệm rất hoảng sợ, chưa nói đến việc chiếc xe này của Edie thuộc dòng xe sang, vấn đề là cô đã tông người ta bị thương. Chiếc xe của đối phương có vẻ như rất yếu, chỉ va chạm nhẹ một cái mà đuôi xe đã lõm vào một mảng lớn, tài xế bị gãy xương, trên xe còn có một người phụ nữ đang ôm theo một đứa bé. May mà đứa bé và người phụ nữ không bị thương.
Edie vỗ vai Thang Chi Niệm: "Zora, bình tĩnh lại nào, bây giờ cô nên làm gì?"
Thang Chi Niệm lập tức hiểu ra: "Edie, tôi gọi taxi cho ông, ông cứ đi họp trước đi, khi nào cảnh sát giao thông và nhân viên bảo hiểm đến, tôi sẽ trao đổi với họ."
Edie gật đầu: "Được, giao cho cô đấy, tôi tin cô có thể xử lý ổn thỏa."
Vụ việc lần đó cũng không khó xử lý, Thang Chi Niệm đứng chờ khoảng mười phút thì cảnh sát giao thông và bảo hiểm lần lượt đến, xác định trách nhiệm, mức độ thiệt hại, hai bên đưa xe đến xưởng sửa chữa.
Vấn đề duy nhất là gã tài xế bị thương kia cứ cố tình gây sự.
Có lẽ là thấy Thang Chi Niệm là con gái, lại lái xe sang như vậy, nên hắn ta liền hét giá trên trời: "Cô đưa tôi năm trăm nghìn tệ, tôi tự đi bệnh viện khám, dù sao thì bảo hiểm cũng sẽ chi trả cho cô mà."
"Không thể nào." Thang Chi Niệm cũng hơi tức giận, "Ông đang tống tiền tôi đấy à?"
"Sao lại gọi là tống tiền? Cô nhìn xem có phải cô tông tôi bị thương hay không? Xe phải sửa chữa chứ? Tiền thuốc men, tổn thất tinh thần, cái nào mà không cần tiền?" Gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, một tay buông thõng, kêu la thảm thiết nói tay mình bị gãy xương.
Người phụ nữ ôm đứa bé bên cạnh cũng được thể làm tới: "Chúng tôi đang lái xe ngon lành trên đường, tự dưng cô tông vào chúng tôi, chẳng lẽ cô muốn quỵt nợ sao?"
Thang Chi Niệm kiên nhẫn giải thích: "Tôi không quỵt nợ. Cảnh sát giao thông và bảo hiểm đều đã đến rồi, phải xử lý như thế nào thì xử lý như vậy, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm."
"Vậy thì cô đưa tiền là xong chuyện."
"Tôi có thể đưa ông đến bệnh viện, tất cả chi phí khám chữa bệnh tôi đều sẽ thanh toán, nhưng năm trăm nghìn thì tuyệt đối không thể."
Thang Chi Niệm kiên quyết như vậy, gã đàn ông thấy cô không phải là người dễ bắt nạt, đành phải đồng ý.
Sau đó, Thang Chi Niệm đều ở bên cạnh lo liệu mọi việc, đưa hắn ta đi bệnh viện, làm kiểm tra. Cô phát hiện ra rằng, sở dĩ gã đàn ông này đồng ý là vì muốn tìm cách gây khó dễ cho cô.
Chỉ là điều khiến Thang Chi Niệm không ngờ tới là Cố Hình lại đến bệnh viện.
Hôm đó bận rộn cả ngày, đến tận tối mịt mới xong việc.
Cố Hình đi ngược chiều gió, trên người mặc đồng phục có logo công ty, vội vàng chạy đến bệnh viện. Anh ta vai rộng eo thon, đứng ở sảnh lớn gọi điện thoại cho Thang Chi Niệm, hỏi cô đang ở đâu.
Trong lòng Thang Chi Niệm dâng lên một tia ấm áp, hỏi Cố Hình sao anh lại đến đây.
Cố Hình nghe tin Thang Chi Niệm lái xe gây tai nạn từ chỗ Thẩm Tư, lo lắng không yên nên mới chạy đến đây.
Lúc Cố Hình tìm thấy Thang Chi Niệm, cô đang ngồi một mình trước cửa phòng chụp CT, lúc đó là mùa đông, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, áo khoác để quên trên xe. May mà trong bệnh viện có bật điều hòa, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh, cuộn tròn người trên ghế.
Hầu hết các cô gái khi gặp phải tai nạn giao thông như vậy đều sẽ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Vậy mà Thang Chi Niệm lại có thể một mình xử lý xong mọi chuyện, còn có thể bình tĩnh suy nghĩ xem tiếp theo nên giải quyết như thế nào.
Nhìn thấy Thang Chi Niệm ngồi một mình ở đó từ xa, Cố Hình cảm thấy chua xót khôn tả.
Anh ta lập tức đến nói chuyện với đối phương, lời lẽ sắc bén, không chút nể nang.
Sau khi nói chuyện xong, Cố Hình quay sang an ủi Thang Chi Niệm.
"Tôi đã thanh toán hết tất cả các chi phí rồi, tiếp theo không cần quan tâm đến bọn họ nữa."
Thang Chi Niệm không chắc chắn lắm: "Như vậy có được không?"
Cố Hình nói: "Sự việc đã đến nước này, cho dù xét về mặt đạo đức hay pháp luật, chúng ta đều có thể làm như vậy. Nếu đối phương yếu đuối, không có khả năng tự chăm sóc bản thân, chúng ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu đối phương dùng ác ý để lợi dụng lòng tốt của chúng ta, chúng ta không cần phải nể nang gì cả."
Lời nói của anh ta khiến Thang Chi Niệm như bừng tỉnh, cô thật lòng cảm ơn Cố Hình.
...
Thang Chi Niệm chợt nhớ ra, sắp đến sinh nhật Cố Hình rồi.
Cố Hình là người khá xuề xòa, không để tâm đến chuyện của bản thân, cảm thấy đàn ông con trai mà tổ chức sinh nhật là sến súa.
Thang Chi Niệm tập trung lái xe, một lúc sau mới hỏi Edie: "Đàn ông thích nhận được quà sinh nhật như thế nào ạ?"
Edie nhướng mày: "Vậy phải xem mối quan hệ giữa cô và đối phương là gì, bạn bè bình thường, đang trong giai đoạn mập mờ, hay là người yêu?"
Thang Chi Niệm thành thật đáp: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ."
"Bạn bè bình thường thì chỉ cần tặng quà bình thường, không cần phải tốn quá nhiều tâm tư." Edie hiếm khi mỉm cười, nói: "Zora, đã là bạn bè bình thường mà cô còn phải hỏi tôi, chứng tỏ người bạn này không hề bình thường đối với cô."
Thang Chi Niệm khựng lại.
Cô không phải đang phân vân về mối quan hệ giữa mình và Cố Hình, mà là nghĩ đến một người khác.
Vì món quà sinh nhật của anh, cô đã phải tốn rất nhiều công sức. Dành ra rất nhiều đêm ngày, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ.
Không lâu sau, xe đến Thanh Điền Nhất Phẩm.
Thang Chi Niệm dừng xe ở bãi đậu xe, Edie xuống xe từ cửa bên kia.
Tâm trạng của Edie có vẻ rất tốt, ông nhìn thấy người quen ở phía xa, liền chủ động chào hỏi.
"Wilcox!"
Thang Chi Niệm vừa mở cửa xe, nghe thấy tiếng Edie gọi tên ai đó, cô theo phản xạ nhìn theo hướng nhìn của Edie, và nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Diệp Khai Sướng cũng vừa bước xuống từ một chiếc xe, anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo kính gọng vàng, dáng người cao lớn và cường tráng hơn so với hồi mười bảy mười tám tuổi rất nhiều, trông rất nam tính.
Thang Chi Niệm không ngờ người bạn mà Edie muốn mời lại là Diệp Khai Sướng, trong lòng cô dâng lên một tia bất an, theo bản năng nhìn về phía ghế sau của chiếc xe đó. Kính xe màu tối, không nhìn rõ bên trong.
Diệp Khai Sướng bước tới, chủ động ôm Edie: "Edie, lâu rồi không gặp!"
Edie vỗ vai Diệp Khai Sướng, sau đó giới thiệu cô gái bên cạnh: "Đây là thư ký của tôi, Zora."
Diệp Khai Sướng mỉm cười với Thang Chi Niệm, đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: "Không cần giới thiệu, chúng ta đã quen biết nhau rồi. Đúng không, Zora?"
Thang Chi Niệm không hề tỏ ra nhiệt tình như lẽ ra cô nên thể hiện, nụ cười trên môi cô cứng đờ, khách sáo chào hỏi Diệp Khai Sướng: "Wilcox, đã lâu không gặp."
Ánh mắt cô vẫn nhìn về phía chiếc xe của Diệp Khai Sướng một cách vô thức.
Edie có vẻ hơi ngạc nhiên: "Hai người quen nhau khi nào vậy?"
"Nói ra thì dài dòng lắm." Diệp Khai Sướng nhướng mày với Thang Chi Niệm, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ gian xảo, "Thang Thang, lâu rồi không gặp, tôi và Zak đều rất nhớ cậu."
Tim Thang Chi Niệm đột nhiên lỡ mất một nhịp.
Bởi vì cô có thể chắc chắn rằng, Diệp Khai Sướng vốn là người điềm tĩnh, vậy mà lại cố tình nhắc đến tên người đó trước mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận