Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường
Chương 2: “Thử! Ông! Nội! Anh!”
Thủy đại ca nhếch mép cười một tiếng, liếc nhìn dáng vẻ Tần thiếu gia, cảm giác như có hàng ngàn vạn con thảo nê mã chạy qua đầu. Ngày Tần Thư mới được cứu về, cậu vẫn còn là một tiểu thiếu gia yếu đuối, nhu nhược. Thủy Tam tự ý thức được bản thân là một gã đàn ông thô kệch, thế nên khi đối diện với người thanh tú như vậy, ngày nào hắn cũng cố gắng dùng cử chỉ dịu dàng hết mức dỗ dành cậu ăn no uống đủ. Kết quả sau nửa tháng, tiểu thiếu gia gần như đã bình phục hoàn toàn. Tuy Tần Thư liên tục nhấn mạnh rằng mình có ám ảnh tâm lý, cứ thấy đàn ông là lại buồn nôn, nhưng Thủy Tam lại không nghĩ vậy.
Thủy Tam chỉ cảm thấy bây giờ Tần Thư có thể nhảy nhót tung tăng như thế, hẳn là đã đến lúc cử hành hôn lễ. Hắn dùng hết tâm tư để chuẩn bị buổi lễ, các anh em ở xa cũng tới chúc mừng. Kết quả tới lúc bái đường, tính thiếu gia của Tần Thư bỗng dưng bột phát, cho dù có nịnh nọt thế nào cũng không chịu ra khỏi phòng, lại còn xảy ra tranh chấp với mấy người Thủy Tam phái tới dẫn cậu đi bái đường. Tần Thư ngồi bên bàn nước, cố gắng đấu tranh vì tấm thân nam nhi của mình, “Thủy Tam, nếu anh thiếu áp trại phu nhân, tôi có thể giúp anh lừa mấy người về, dù không đẹp bằng ông đây nhưng ông đây là nam đấy! Người trong trại liên tục thúc giục anh kết hôn thì anh cũng không thể đói bụng ăn quàng chứ!”
Thủy Tam nhìn mảnh sứ vỡ đầy trên mặt đất, lại thấy khóe mắt Tần Thư nhiều thêm một vết thương không biết có từ lúc nào, đột nhiên lửa giận bùng lên, “rầm” một tiếng lớn, cái bàn bị hắn đạp bay ra ngoài, mặt hằm hằm như sắp giết người đến nơi: “Im miệng!”
Tần Thư ngoan ngoãn không dám nói tiếp nữa.
Thủy Tam nhíu mày, đi đến trước mặt Tần Thư, cúi đầu đánh giá cậu. Tần Thư bị hắn dọa không nhẹ, dù nghẹn một bụng tức cũng không dám thể hiện ra, chỉ quay mặt đi, mím môi như sắp khóc tới nơi.
Thủy Tam thấy vậy lập tức mềm lòng, thử chạm vào đuôi lông mày bị thương kia,“Còn đau không?”. Tần Thư xuýt xoa một tiếng, rõ là đang sợ hãi.
“Còn không phải do người của anh đánh sao!” Tần Thư bĩu môi, càng tủi thân hơn.
Thủy Tam bất lực thở dài: “Tần thiếu gia, cậu có thể nhìn vào lương tâm mà nói chuyện không thế? Bọn họ dám đánh cậu? Mấy anh em của tôi lúc đi vào vốn còn đang lành lặn, thế mà lúc đi ra lại thành một đám vỡ đầu chảy máu. Đồ cổ tôi sưu tầm rất lâu mới có được bị cậu quăng vỡ, dù có mang cậu bán đi cũng không đủ gán nợ. A, cậu thấy hay là…”
“Không!” Tần Thư quyết đoán lắc đầu, nghiêm túc nhắc nhở: “Anh cũng đâu có thiếu chút tiền này, cùng lắm thì đi cướp mấy gã quan tham ô đi, dù sao cũng chẳng thiệt gì.”
Thủy Tam không nói lại được cái miệng uốn ba tấc lưỡi đã đọc qua đủ thứ sách vở kia của cậu, hắn bật cười, một lúc sau mới chọc chọc khuôn mặt trắng như ngọc của Tần Thư: “Cậu đấy…”
Bầu không khí giữa hai người dịu xuống. Tần Thư không nhịn được, hỏi hắn: “Thủy Tam này, vì sao anh lại không thả tôi đi chứ? Không phải trại của các anh không chứa kẻ ăn không ngồi rồi à?”
“Chỉ dựa vào cậu? Hừ, cái loại tiểu thiếu gia trông thanh tú ưa nhìn giống như cậu ấy hả, xuống núi không bị mấy thằng lính đó ăn sạch mới là lạ đấy. Hơn nữa cậu ăn cũng không nhiều lắm, ông đây không thiếu chút tiền nuôi cậu.” Thủy Tam xách một cái ghế tới, ngáp một cái rồi lại nói chuyện với cậu, “Cậu cũng đừng có phí sức nữa, ông đây đã chấm cậu rồi, là người khác thì không được.”
“Dựa vào đâu chứ? Anh nói thế nào thì là thế ấy chắc? Tôi không đồng ý hôn sự này!” Tần Thư thiếu điều muốn xù hết cả lông lên.
“Ông nhổ vào! Nếu không phải vì thích…” Thủy Tam đột nhiên lúng túng, ngập ngừng hồi lâu mới nói tiếp: “Dù sao cũng không được! Tôi tưởng cậu là nữ nên mới cướp về, suýt chút nữa đã nói cho cả thiên hạ biết cậu là áp trại phu nhân. Nếu cậu đi, thế chẳng phải ông đây mất mặt sao? Hừ, đừng tưởng ông đây thích cậu, thấy mà phiền!”
Hóa ra tên này đúng là đồ ngốc thật, không phân biệt được nam với nữ mà dám chạy tới cướp người. Trong lòng Tần Thư khinh bỉ sâu sắc: “Tôi nói này, anh thấy tôi phiền, tôi cũng chẳng ưa gì anh cho cam, hay là anh thả tôi đi?”
“Không thả!”
“Vì sao?”
“Chết tiệt! Ông đây mất bao nhiêu thời gian mới cứu được cậu, còn nói với toàn bộ anh em trong trại là bắt được người đẹp về làm áp trại phu nhân. Nếu cậu chạy mất há chẳng phải ông đây sẽ rất mất mặt sao?” Trông Thủy Tam còn tủi thân hơn cả cậu, chẳng khác gì ông chồng ngốc nghếch đau lòng nhìn vợ mình chạy theo người khác.
“Điên quá mà!” Tần Thư cảm thấy mình không nói nổi hắn nữa, tức giận quay đầu đi. Thủy Tam lại ghì cằm cậu, ép Tần Thư đối diện với hắn, cười cực kỳ lưu manh, không còn hùng hổ dọa người nữa mà nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cậu thật sự không muốn bái đường?”
Thấy Tần Thư gật đầu như gà con mổ thóc, Thủy Tam cười càng thêm cầm thú, một tay ôm lấy eo tiểu thiếu gia ném lên trên giường: “Vậy thì kết thúc, không bái nữa! Phu nhân, chúng ta động phòng nào!”
“…” Tần Thư không nói hai lời cắn lên vai hắn, dứt khoát đá một cái: “Biến!”
Thủy Tam vốn không biết xấu hổ như vậy, sau khi gặp được Tần Thư lại càng trở nên vô sỉ hơn. Hắn nắm lấy cổ chân Tần Thư đặt lên vai mình, cúi xuống làm bộ muốn cởi quần áo cậu. Tần Thư rốt cuộc không nhịn được nữa, kinh hãi hét lên: “Bái thiên địa! Tôi chọn bái thiên địa!”
Thủy Tam nghe vậy thì nở nụ cười cợt nhả, véo eo Tần Thư một cái thật mạnh rồi mới buông cậu ra: “Ngoan ngoãn như này từ sớm không phải tốt hơn sao?”
Tần Thư thoát khỏi móng vuốt của hắn, không dám nói gì nữa, kéo quần áo chạy khỏi giường. Sắc mặt cậu cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn Thủy Tam đang thở hồng hộc trên giường: “Không phải muốn bái đường sao?”
Thủy Tam thấy bộ dạng bị bắt nạt mà không dám nói gì của cậu, ngữ khí nặng nề: “Vợ ngoan, em tới lễ đường trước đi, chồng không nhịn được nữa, chắc phải tự xử trước một lần đã!”
“…” Khóe miệng Tần Thư giật giật, vội vàng chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại cẩn thận.
Phải nói rằng hôn lễ hôm nay đúng là vô cùng hoành tráng. Dù năm đó Tần gia còn hưng thịnh cũng không thể phô trương tới mức này. Đèn lồng hỉ kéo dài cả mười dặm như mây đỏ, sáng rực một mảnh trời đêm. Mấy vạn người trong trại sôi nổi uống rượu, không khí náo nhiệt vô cùng. Hương rượu cay nồng quyện với mùi son phấn phụ nữ. Bọn họ đều nhận ra Tần Thư, tuy trong lòng không muốn nhưng đám người không ngừng tới kính rượu. Ai mời Tần Thư cũng uống, vậy nên sau màn mở đầu này, cậu như chìm trong cả biển rượu.
Người trẻ tuổi thích đùa cợt, nhao nhao hỏi cậu: “Vừa rồi thiếu gia không ra bái đường là vì trốn trong phòng “tạo em bé” với Tam gia sao?”
Mặt Tần Thư đỏ bừng, chưa biết phải trả lời như thế nào thì bả vai đã bị ôm lấy. Cậu vừa ngửa đầu đã thấy gương mặt đang cười một cách thiếu đánh của Thủy Tam. Hắn thuận tay cầm lấy rượu mà người ta đưa cho Tần Thư, uống một hơi cạn sạch. “Nhãi con nói nhảm nhí gì đấy? Không biết Tần thiếu gia của chúng ta da mặt mỏng, bị chòng ghẹo là sẽ ngượng ngùng sao?”
“Tam gia đừng vậy chứ! Vừa mới thành thân đã cưng chiều thế, về sau còn muốn nâng niu trong lòng bàn tay sao?” Không ngừng có người kính rượu Tần Thư, Thủy Tam thay cậu uống từng ly một: “Không cưng chiều em ấy chẳng nhẽ lại đi cưng chiều cậu? Mấy thằng ngốc, lượn hết sang một bên cho ông!”
“Ha ha ha, Tam gia ngượng rồi!”
Thủy Tam ôm lấy Tần Thư đi ra khỏi đám người. Không biết có phải do rượu không, Tần Thư cảm thấy mặt mình nóng bừng, lời nói cũng không rõ ràng nữa, cúi đầu không dám nhìn Thủy Tam: “Sau… sau này anh đừng uống nhiều rượu như vậy.”
Thủy Tam buông cậu ra, đứng đối diện, không nói gì mà chỉ cười nắc nẻ nhìn Tần Thư làm cậu càng hoảng hơn, há miệng lại không dám nói tiếng nào, sợ cắn phải lưỡi.
“Tần Thư.” Thủy Tam gọi tên cậu, hắn thu vẻ lưu manh lại, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Đừng sợ tôi.”
“Hả?”
“Không ép em. Nếu em không muốn bái thiên địa, tôi sẽ cho em nợ.” Lúc hắn nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng. Tần Thư nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt dưới hàng lông mày sắc bén kia phản chiếu hình ảnh của chính cậu, giống như cả thế giới của hắn chỉ có mình cậu. Tần Thư cắn môi, luống cuống không biết phải cư xử thế nào với việc Thủy Tam đột nhiên dịu dàng như vậy.
Kết quả còn chưa cảm động được nửa phút, Thủy đại gia lại đơm thêm một câu cực kỳ thiếu đánh, “Nói cho cùng, “kiếm” của ông đây chưa có già, lại cứ phải miễn cưỡng dùng tay phải lâu như vậy! Thời buổi này, người vừa đẹp trai, vừa lắm tiền, có cứng có mềm như ông đây không nhiều đâu. Vợ à, em có muốn thử độ cứng của ông đây không? Những người từng dùng qua đều đánh giá tốt! Đến tôi còn muốn tự thử nữa là!”
Mặt Tần thiếu gia đỏ bừng, sắc mặt khó chịu như thật sự cắn phải lưỡi, nghiến răng nghiến lợi ném ra câu thô tục đầu tiên trong đời, “Thử! Ông! Nội! Anh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận