Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 24: Đánh cược

Châm chọc thì châm chọc, đoàn làm phim vẫn quay theo kịch bản đã định.

Tuy Tây Nam đúng là ở vùng sát biên giới, dù là binh phỉ chạy trốn, nhưng hình như người Nhật Bản cũng không chú ý tới khu vực này lắm. Lúc chiến tranh nổ ra, Tây Nam cũng không có thiệt hại gì. Không có họa ngoại xâm nhưng nội loạn vẫn phát sinh, chính phủ quốc quân Tây Nam tiến hành tiêu diệt thổ phỉ, không tới nửa năm đã loại bỏ hơn mười ổ thổ phỉ. Thuộc hạ của Thủy Tam ai cũng bất an, thư khẩn được gửi tới liên tục, đều là tin báo gần đây thiệt hại bao nhiêu người.

Thủy Tam gối hai tay sau đầu, đôi chân mang ủng gác lên ghế thái sư, uể oải nằm dài nhìn Tần Thư đang ngồi nghiêm túc viết thư. Nắng chiều rọi vào từ cửa sổ, biến bụi bặm trong không khí thành những sắc màu rực rỡ. Gò má Tần Thư đón lấy ánh nắng chiếu vào, cái người xưa giờ trông ngố ngố lại toát ra cái vẻ thâm trầm nhìn không thấu. Cậu cầm bút lông phê gì đó trên giấy. Thủy Tam trở mình, giật giật ống tay áo Tần Thư, ghẹo cậu như thường ngày: “Em nói mình xem không hiểu mà sao viết hăng say thế?”

Không ngờ Tần Thư lại ngẩng đầu cưới với hắn, nụ cười ấy rất khác với ngày thường, vừa xảo quyệt lại vừa giễu cợt, nửa thật nửa giả hỏi vặn lại: “Sao anh biết em không hiểu?” Thủy Tam không nhịn được bật cười, lòng tự nhủ: Em ở bên ông đây cả năm rồi, em giỏi giang cỡ nào trại chủ đây không biết chắc? Nhưng không đợi Thủy Tam mở miệng, một người đầm đìa máu lảo đảo chạy vào. Nom trang phục có vẻ là thổ phỉ, vết thương của hắn không nhẹ, như là vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Thổ phỉ vừa vào đã quỳ sụp trước mặt Thủy Tam, kêu gào thảm thiết: “Tam gia! Trại Tây Sơn đêm qua bị một đám lính tịch thu, Ngô lão đại chưa kịp làm gì đã bị bắn chết rồi. Các anh em người chạy người chết, hiện tại cả Tây Sơn như rắn mất đầu, chỉ chờ Tam gia đứng ra giải quyết!”

“Chuyện Tây Sơn mấy người tôi không xen vào.” Thủy Tam chống một tay ngồi dậy, lạnh lùng bĩu môi với thổ phỉ: “Anh bị thương nghiêm trọng đấy, vào trại tìm thầy lang trị thương đi.”

Núi Tây Nam nhiều đỉnh, mặc dù trên danh nghĩa Thủy Tam là đại vương nhưng ngày thường hắn cũng không can thiệp quá nhiều vào nội vụ các trại. Song, lần này Tây Sơn gặp chuyện, đương nhiên hắn không thể ngồi yên mặc kệ. Nhưng tên thổ phỉ này không ngờ Thủy Tam lại tỏ ra chuyện này không liên quan đến mình. Gã sửng sốt một lúc, như không tin vào lỗ tai của mình. “Năm đó Ngô lão đại và Tam gia cũng từng có giao tình, từng uống rượu máu gà, sinh nhật gửi thiếp cho nhau, cũng xem như đã kết nghĩa anh em! Hiện tại Tây Sơn gặp chuyện, Tam gia không thèm để ý chút nào, cứ như người dưng, ngay cả giả bộ cũng không giả bộ một chút. Sau này truyền ra ngoài, e là đến tai các anh em sẽ không dễ nghe đâu ạ!”

Tên thổ phỉ còn đang thao thao bất tuyệt, lòng đầy căm phẫn chỉ trích Thủy Tam không nghĩa khí, lại nghe thấy một tiếng cười lạnh mỉa mai, Thủy Tam vén áo bào, sải bước đi tới trước mặt thổ phỉ kia, “Xem ra có người không coi lời ông nói ra gì.” Hắn cúi người xuống, bóng tối theo đó kéo đến đánh úp xuống người tên thổ phỉ, trong sức uy hiếp ngút trời, Thủy Tam đặt một tay trên vai thổ phỉ: “Tây Nam do ông quản, trên địa bàn của ông, thổ phỉ cũng không thể cậy quyền áp bức, cướp của giết người, trước kia ông đã nhắc nhở anh Ngô rồi chứ?”

Sắc mặt thổ phỉ vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt đột nhiên tái nhợt. Thủy Tam nói có lý lẽ, đám thổ phỉ Tây Nam vốn làm theo ý mình, hơn nữa mấy năm nay chính phủ lo không xuể, quản lý bọn họ lơi lỏng rất nhiều, có vài tên thổ phỉ ngày càng ngang ngược, không chỉ cướp bóc, chiếm núi thu tiền qua đường, mà còn khinh khi áp bức dân chúng, giết người cướp của. Lúc nghiêm trọng, đến tàn sát cả nhà cũng làm được. Từ khi Thủy Tam thống lĩnh các đỉnh núi Tây Nam, liền quyết tâm chỉnh đốn bầu không khí trong ổ thổ phỉ, mượn việc mang Tần Thư lên núi để ban bố rất nhiều điều luật, trong đó điều quan trọng nhất: thổ phỉ cướp tiền, chuyện này Thủy Tam còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu phạm tội giết người, quyết không nhân nhượng.

Ngữ khí Thủy Tam lúc nói lời này thật sự lạnh căm, tên thổ phỉ tức khắc hiểu ra ý hắn. Cái tay Thủy Tam đặt ở trên vai thổ phỉ tăng lực, như muốn bóp nát xương cốt gã. “Mùa đông năm ngoái, Ngô An cướp nhà thương nhân họ Từ, ép bà Từ và cô Từ làm thiếp, giết ông chủ Từ cùng người hầu hơn mười mạng người, sau đó đốt xác! Dám làm chuyện như vậy, chúng mày nghĩ ông mù à?”

Tên thổ phỉ sợ tới mức nước mắt giàn giụa, dập đầu như giã tỏi cầu xin Thủy Tam tha thứ: “Tam gia, việc đó không liên quan đến tôi, tôi chỉ là tên chạy việc, tôi nào biết gì! Xin Tam gia tha mạng! Tam gia tha mạng!” Thấy Thủy Tam không phản ứng, gã bò tới ôm chân Tần Thư: “Tiên sinh là người có học! Xin tiên sinh nói giúp cho! Tiểu nhân biết sai rồi!”

Tần Thư nhíu mày, chán ghét nhìn vạt áo của mình dính máu đen, như lơ đãng gọi một tiếng: “Tam gia.”

Thủy Tam lập tức đá văng gã: “Làm ra cái chuyện ngu xuẩn như thế, chết thì chết đi, quan phủ không tiêu diệt chúng mày thì ông cũng cho nổ núi chúng mày rồi! Còn mặt mũi đến tìm ông à! Còn nữa, chân của Tần tiên sinh mà mày cũng dám ôm! Cút đi cho ông, không cho mày tìm bác sĩ trong trại ông nữa! Nhanh, cút đi!”

Tên thổ phỉ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đành ảo não cút ra ngoài.

Thủy Tam cảm thấy mình cũng đủ đau đầu rồi, đám ngu này còn tìm việc cho mình, hắn đỡ trán quay đầu, chợt đối diện với ánh mắt dò xét của Tần Thư. Vẻ mặt của cậu thật sự đáng để nghiền ngẫm, ánh mắt bình tĩnh không biết đang suy gì. Thủy Tam không thể chịu nổi dáng vẻ cậu thế này, bèn đi tới tiện tay vò loạn mái tóc Tần Thư, thấy Tần Thư bị vò đến xù lông mới thôi: “Sao, sợ à”

Tần Thư cũng không né tránh, ngược lại hứng thú hỏi hắn: “Gần đây chính phủ Nhật tiêu diệt mười một ổ thổ phỉ, Tam gia không cứu một ai, hóa ra là vì giận bọn họ làm nhiều chuyện ác.” Dứt lời, cậu quay người nhìn chằm chằm Thủy Tam, lần này lại có chút lo lắng mơ hồ: “Nhưng em vẫn tò mò, sao Tam gia lại không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh? Các đỉnh Tây Nam hình thành thế bảo vệ hình vòng, Tam gia ở giữa, nếu các đỉnh bị quốc quân đập tan, anh sẽ…”

“Sợ cái gì, đập thì cứ đập, em quan tâm làm gì, cho dù thật sự tới bước đường ấy, chẳng lẽ ông không bảo vệ được em à?” Nói đoạn, hắn nhe răng cười với Tần Thư, hớn hở ôm vai cậu, ra vẻ anh em kề vai sát cánh, chiếm hời của người ta: “Tiên sinh của chúng ta dạo này sao thế, sao lại lo lắng như vậy?”

Tần Thư lại có vẻ cực kỳ cứng ngắc, hơi thất thần mặc cho Thủy Tam kéo cậu đi. “Thủy Tam, nếu người anh cực kỳ tín nhiệm phản bội anh, anh sẽ làm gì?”

“Vậy phải xem là ông để ý người kia cỡ nào.” Thủy Tam thuận miệng đáp, lại phát hiện Tần Thư nghiêm túc nhìn mình, giống như là đang chờ đoạn sau. Thủy Tam gãi đầu, cau mày giải thích: “Nếu chỉ để ý bình thường, thì đánh một trận rồi đuổi hắn đi. Nếu cực kỳ để ý, mà hắn nhất định phải bán đứng ông, thì ông cũng chả còn cách nào, chỉ đành học theo Chu U Vương, cùng lắm là gài chết thôi, chẳng lẽ còn bảo ông đánh hắn một trận à? Ầy… Nhưng kẻ đó mù đến cỡ nào mới nghĩ đến chuyện phản bội ông? Ông đây chả hiểu nổi.”

“Chẳng có gì không hiểu được, thế giới này vốn nhơ nhớp vậy mà, ai đúng ai sai, không thể nói rõ.” Tần Thư càng lúc càng cứng đờ, cúi đầu im lặng, nhúm tóc lộn xộn che khuất hai mắt, một lúc lâu như là tiếc rèn sắt không thành thép mà bổ sung: “Tam gia tâm thiện. Em đúng là không bằng, em là người có thù tất báo. Nếu em bị người rất tín nhiệm bán đứng, thì nhất định phải ăn miếng trả miếng, khoét hai mắt người nọ, đánh gãy tay chân người nọ, dùng xiềng xích trói buộc cả đời, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Dẫu sao lòng chân thành cũng không phải là cho không ai.” Tần Thư ngửa đầu nhìn chằm chằm Thủy Tam. Khóe mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.

“Được rồi được rồi, sao hôm nay nói chuyện cứ như giận dỗi vậy.” Thủy Tam như vuốt lông cho con vật nhỏ, câu được câu chăng cầm đuôi tóc mượt mà của cậu, hắn nhìn Tần Thư chăm chú, cặp mắt ngày thường bất cần đời ấy như thấy được đáy lòng Tần Thư, hai người im lặng nhìn nhau như thế, giống như đang đối chọi trong thầm lặng, cuối cùng Thủy Tam đầu hàng trước sắc đỏ nơi khóe mắt Tần Thư, dịu dàng an ủi cậu: “Đừng gây khó dễ cho mình.”

Thủy Tam xoay người rời khỏi thư phòng, Tần Thư như đã mất hết sức lực, ngồi ngây trước bàn, một phong mật báo bị đè dưới cổ tay áo cậu rơi ra: “Cuối tháng vây núi, lính diệt thổ phỉ đã xuất phát, bộ trưởng xin hãy thận trọng, có thể rút lui trước trận chiến.” Tần Thư siết chặt hai tay, móng tay bấu vào da thịt.

Tần Thư biết mình sẽ thắng Thủy Tam, cậu luôn giỏi kiềm chế hơn hắn, ít thật lòng hơn hắn.

Từ đầu đến cuối đều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận