Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Chương 487: Quý nhân
Tần Liên nói xong thì đứng dậy rời đi.
Ban đầu Tần Liên không định bước chân vào showbiz chính là vì sợ những quy tắc ngầm này, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế, cùng lắm thì cô không làm ngôi sao nữa, làm người nổi tiếng trên mạng thôi cũng được.
Đạo diễn Lam hơi bất ngờ nhìn bóng lưng Tần Liên, không ngờ người mới này lại thẳng thừng từ chối, lẽ nào cô không muốn nổi tiếng?
“Cũng có khí phách đấy”.
Khoé miệng đạo diễn Lam cong lên nở một nụ cười, Tần Liên càng thế này, càng khơi dậy khát vọng chinh phục của ông ta.
So với những người phụ nữ chủ động cởi quần áo, ngoan ngoãn nằm trên giường thì Tần Liên thú vị hơn nhiều.
Thấy Tần Liên sắp rời đi, đạo diễn Lam hờ hững nói: “Ngăn lại cho tôi!”
Mấy tên vệ sĩ canh gác ngoài cửa phòng VIP tiến lên, ngăn Tần Liên lại, không cho cô ra ngoài.
“Đạo diễn Lam, ông muốn làm gì?”, sắc mặt Tần Liên thay đổi, quay đầu nhìn đạo diễn Lam.
Đạo diễn Lam mỉm cười nói:
“Nếu nghệ sĩ bình thường không đồng ý thì cũng không sao, tôi sẽ khiến người đó sau này không thể tiếp tục phát triển trong giới nữa. Nhưng cô là một người xinh đẹp, đạo diễn Lam tôi đúng là đã coi trọng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm nay cô không đồng ý cũng phải đồng ý, tối nay ở lại với tôi!”
Giám đốc Đinh biến sắc, vội vàng cười làm lành:
“Đạo diễn Lam, ông đừng như thế! Ông thiếu phụ nữ thì cứ nói với tôi, công ty chúng ta có rất nhiều kiểu nữ nghệ sĩ, ông thoải mái lựa chọn. Nhưng người này đặc biệt, không thể ép được!”
Giám đốc Đinh toát mồ hôi hột, nếu Tần Liên gặp chuyện ở đây, anh ta về biết ăn nói thế nào với Lâm Hàn?
Đạo diễn Lam không muốn nghe nhiều, thẳng tay hất giám đốc Đinh ra.
Giám đốc Đinh đứng dậy muốn ngăn cản thì bị hai vệ sĩ xung quanh bước tới, giữ chặt cánh tay.
“Các anh làm vậy là phạm pháp, mau thả tôi ra!”
Tần Liên muốn cứ thế rời đi, nhưng cũng bị giữ cánh tay lại, không thể nhúc nhích.
Đạo diễn Lam bước tới, nhìn Tần Liên từ trên xuống, liếm môi nói: “Cô cho rằng xã hội này pháp trị và công bằng vậy sao? Ngây thơ, rất nhiều chuyện không phải cô nói thế nào thì là thế đó, hiểu không?”
Tần Liên trừng mắt nhìn đạo diễn Lam, nhưng không biết nên nói gì.
Vừa rồi cô đã liếc thấy một tên vệ sĩ có khẩu súng lục bên hông.
Đột nhiên cô nhớ tới lời giám đốc Đinh nói lúc trước, đạo diễn Lam có quan hệ rất sâu rộng với Vùng Xám, là người mà người thường không thể động vào.
Vẻ mặt đạo diễn Lam bình tĩnh, về bàn tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói:
“Mấy cậu đưa cô ta đi thuê phòng đi, trông chừng kỹ cho tôi, ăn xong tôi sẽ chơi vui vẻ!”
“Vâng!”
Mấy tên vệ sĩ đáp lời, đưa Tần Liên đã không dám phản kháng đến tìm nhân viên phục vụ thuê thêm một phòng, bắt đầu canh giữ.
Thấy Tần Liên bị đưa đi, giám đốc Đinh sốt ruột dậm chân, nếu Lâm Hàn trách tội thì chẳng phải đời anh ta sẽ kết thúc sao?
Do dự một lúc, giám đốc Đinh vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám báo cảnh sát, dù sao đắc tội Lâm Hàn, cùng lắm anh ta cũng chỉ mất chức, không thể tiếp tục làm việc trong giới showbiz.
Nhưng nếu đắc tội đạo diễn Lam, có lẽ anh ta cũng chẳng còn mạng.
Đạo diễn Lam phớt lờ mấy người giám đốc Đinh, tự ăn cơm của mình. Dường như trong lòng ông ta đang tràn đầy mong đợi những điều tốt đẹp với Tần Liên sắp tới, ăn cũng ngon miệng hơn, tay gắp liên tục, ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, đạo diễn Lam ra khỏi phòng VIP, tìm một lối đi không người rồi gọi điện.
“Alo, anh Xuyên, anh đang ở đâu vậy? Tôi đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa nhất định phải uống một ly đó!”
Vừa nãy đạo diễn Lam còn ngông cuồng tự đại, bây giờ lại cúi đầu khom lưng, sợ giọng điệu của mình có chút bất cẩn sẽ đắc tội người trong điện thoại.
“Khoảng một tiếng nữa sẽ đến”, một giọng nói hờ hững vang lên từ đầu dây bên kia.
“Được, vậy tôi ở đây chờ. Anh Xuyên lái xe chú ý an toàn nhé!”, đạo diễn Lam cười nịnh nọt.
“Biết rồi”, anh ta nói xong điện thoại truyền đến tiếng bíp.
Bị cúp điện thoại nhưng đạo diễn Lam không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại còn có chút kích động, vì ông ta sắp được gặp nhân vật lớn của Vùng Xám. Nếu lấy lòng được đối phương, chưa biết chừng thế lực của ông ta ở Vùng Xám có thể mở rộng hơn nhiều.
Hơn nữa đạo diễn Lam còn nhận được thông tin, thực ra nhân vật lớn của Vùng Xám này cũng chỉ là đàn em của một người, vì phía sau có quý nhân giúp đỡ nên mới có được địa vị như hiện tại.
“Nếu có thể dựa vào anh Xuyên, làm quen với quý nhân đó thì Lam Chí Hổ mình sau này có thể sẽ lên như diều gặp gió…”
Đạo diễn Lam thầm nghĩ trong lòng rồi đảo mắt, một tiếng nữa đủ để ông ta chơi với Tần Liên vài lần.
Sau khi chơi xong sẽ tiếp đón ông lớn này.
Cùng lúc đó, trong một phòng VIP khác, Lâm Hàn vừa ăn xong, cầm cơm hộp chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Tần Liên.
“Anh Lâm, anh mau đến cứu tôi với…”
Lâm Hàn vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói cố ý hạ thấp và hơi run rẩy của Tần Liên, hiển nhiên cô ấy cực kỳ hoảng sợ.
Lâm Hàn ngạc nhiên, vội vàng hỏi tình hình.
“Sao cơ? Nhà hàng Thuý Hồ? Được, tôi biết rồi, vừa hay tôi cũng đang ở đây, giờ tôi qua ngay”, vẻ mặt Lâm Hàn vô cảm, trong lòng hơi lạnh, một đạo diễn mà lại dám động đến người của anh, đúng là tìm chết!
“Anh Lâm, bọn họ có súng, anh phải cẩn thận!”, Tần Liên lại nhắc nhở.
“Tôi biết rồi, cô phải bảo vệ bản thân trước nhé”.
Nói xong Lâm Hàn cúp máy, ra khỏi phòng rồi đi tìm.
Nhà hàng Thuý Hồ có phòng cho khách nghỉ ngơi, một lúc sau Lâm Hàn đã tới khu vực nghỉ ngơi.
Bởi vì có người canh giữ Tần Liên nên rất dễ tìm, chẳng bao lâu Lâm Hàn đã chú ý thấy ở cửa một căn phòng có hai vệ sĩ mặc vest đen đang đứng canh.
Lâm Hàn nhìn sang.
“Nhìn gì mà nhìn? Mau cút đi!”
Một vệ sĩ chú ý thấy Lâm Hàn rồi chửi bới.
Lâm Hàn không nói gì mà đến gần, đứng trước cửa.
“Ồ, còn có người không sợ chết à?”
Hai tên vệ sĩ thấy vậy đều bật cười, khi ở thành phố Lư Châu, tỉnh Hoản, làm gì có ai dám động đến họ?
Đến thành phố Đông Hải, một người qua đường cũng không để họ vào mắt khiến lòng họ bừng bừng lửa giận.
“Anh trông chừng ở đây, để tôi cho thằng này một bài học!”
Một vệ sĩ nói xong thì đi thẳng về phía Lâm Hàn, bẻ khớp tay, chuẩn bị hành động.
Lâm Hàn nghe thấy khẩu âm vệ sĩ này hơi khác thì chắc chắn những người này là vệ sĩ đi theo đạo diễn Lam, chắc hẳn Tần Liên đang ở phòng này.
Ánh mắt Lâm Hàn trở nên rét lạnh.
Mà tên vệ sĩ vừa bước tới trước mặt Lâm Hàn thì cảm thấy có gì đó vụt qua, sau đó bụng dưới đau nhói.
“A!”
Hắn ta chỉ thốt lên một tiếng thảm thiết, sau khi trời đất quay cuồng, hắn lập tức bất tỉnh.
Vệ sĩ còn lại đang chờ xem kịch hay thấy thế thì sững sờ, có chút ngoài ý muốn.
Đồng bọn của mình có dáng người gần trăm cân, chàng thanh niên gầy gò này đánh ngất hắn chỉ bằng một cú đấm quả là khiến người khác khó tin.
Một hai giây đã giải quyết được vệ sĩ tinh nhuệ từng chiến đấu trăm chận?