Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 495: Người đã coi tôi như rường cột nước nhà

Nhưng có mấy người không muốn đồng ý cho lắm.

Dù sao, mức lương Lâm Hàn đưa ra trước đó thật sự khiến người ta dao động, ở trước mặt lợi ích to lớn thì mọi thứ khác có vẻ chẳng còn quan trọng nữa.

Lý Minh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, nhìn đám quản lý cấp cao kia cười nói:

"Cậu Lâm là loại người không giữ lời ư? Mấy người đang nói gì đó! Cậu ấy vừa nói chi 20 tỷ để trả lương cả năm cho các người đó!"

Lý Minh vừa nói xong, toàn bộ văn phòng chợt yên tĩnh.

"2... 20 tỷ? Nhiều vậy á?"

"Có phải tôi nghe nhầm rồi không? 20 tỷ kia là lương một năm của chúng ta ư?"

"Nếu chia ra thì chẳng phải thu nhập một năm của tôi cũng trên trăm triệu à?"

"..."

Cả đám quản lý cấp cao đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tin, cảm thấy như đang nằm mơ.

Thu nhập một năm hơn trăm triệu, ai dám mơ tới chứ?

Xã hội ngày nay, lương một năm mấy trăm ngàn tệ đã rất tốt rồi.

Còn lương năm vài trăm triệu tuyệt đối là đại gia.

Một năm thu nhập vài triệu đã là phú ông phú bà.

Mà lương năm hơn mấy trăm triệu thì... chắc chắn là người đứng ở đỉnh trong xã hội!

Lý Minh nói tiếp: "Ban nãy tôi cũng hết sức kinh ngạc, nhưng nếu thật là thế thì ký hợp đồng đi!"

Lý Minh lập tức bảo nhân viên phòng nhân sự soạn một bản hợp đồng lao động mới.

Cả đám nằm trong ban điều hành hoàn hồn, tranh nhau tìm Lý Minh ký hợp đồng.

Nửa tiếng sau.

"Cậu Lâm, tất cả các quản lý cấp cao của công ty đều đã ký hợp đồng, 10 tỷ kia, bên kế toán thống kê xong sẽ phát trong tháng này", Lý Minh đi vào văn phòng nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "10 tỷ còn lại, tôi sẽ nhanh chóng cấp hết trong vòng ba ngày. Mặt khác, anh thông báo xuống, sau này nếu có người muốn ra giá lôi kéo người thì bảo công nhân khoan hãy vội vã từ chức, có thể tới hỏi tôi, biết đâu sẽ được mức lương cao hơn".

Lý Minh sửng sốt, còn có mức lương cao hơn á?

Lý Minh không hiểu, lẽ nào tiền của cậu Lâm không phải là tiền à, hay là cậu ấy có nhiều đến nỗi hoàn toàn chẳng thèm mấy chục tỷ kia?

Anh ta nghĩ vậy, trong lòng không khỏi hết sức kinh ngạc.

Lâm Hàn xử lý xong chuyện của công ty livestream Sa Ngư xong, bèn chuẩn bị đi luôn. Còn cậu Khương kia, anh mới lười để ý đến.

Anh muốn tìm, là quý tộc nhà họ Khương.

Mặc dù Lâm Hàn có tiền nhưng không ngu, bởi vì cậu ta mà anh mất 20 tỷ, đến lúc đó, đương nhiên phải tìm quý tộc họ Khương đòi lại rồi.

Còn cậu Khương, Lâm Hàn đoán cậu ta chắc sẽ không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nên chỉ có thể tìm nhà họ Khương thôi.

...

Bên trong công ty Sa Ngư, trên mặt đám ban điều hành đều không giấu được niềm vui sướng và nỗi kích động.

Có một người thấy Lâm Hàn đi ngang qua, vội vàng kích động hô:

"Cảm ơn tiền lương của cậu Lâm!"

Mấy người còn lại nghe vậy đều nhìn sang, thấy là Lâm Hàn, cả đám lập tức im lặng, dừng nói chuyện.

"Cảm ơn cậu Lâm!"

"Cảm ơn cậu Lâm!"

"Xin lỗi cậu, trước đó chúng tôi không nên có ý định từ chức!"

"..."

Mọi người không ngừng cảm ơn Lâm Hàn, thậm chí khom lưng, hành động lần này của Lâm Hàn có thể nói đã trực tiếp khiến cấp bậc của họ nhảy vọt.

Sự nhảy vọt ấy là tâm huyết, mồ hôi công sức cố gắng cày của vài thế hệ mới thực hiện được.

Trong số họ, phần lớn đều không làm được.

Nhưng một bản hợp đồng của Lâm Hàn lại khiến họ thực hiện được chuyện như không tưởng ấy.

Trải qua chuyện này, địa vị của Lâm Hàn lại bay lên một mảng lớn trong lòng đám quản lý cấp cao, có thể nói anh là người mà họ phải ngước nhìn.

Đối với những lời cảm ơn ấy, Lâm Hàn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, chắp tay sau lưng rời đi.

Thấy anh cứ thế mà đi, cả đám ban điều hành đều sửng sốt.

"Gia thế của cậu Lâm rốt cuộc kinh khủng tới mức nào trời! Vung 20 tỷ ra ngoài mà không chút biến sắc luôn!"

"Đúng vậy, bỏ 20 tỷ ra mà dáng vẻ lại chẳng chút để bụng, cậu Lâm phải nhiều tiền cỡ nào chứ!"

"Mấy người nói xem, hay cậu ấy là cậu ấm của dòng họ ẩn cư nào đó, nên mới không để bụng 20 tỷ kia?"


"Tôi cảm thấy rất có thể ấy chứ, cậu Khương kia hoàn toàn chẳng là cái đinh gì trước mặt cậu Lâm hết!"

"Haiz, sau này dù ai nói gì tôi cũng sẽ không có cái ý định từ chức đâu. Mặc kệ người ta có ra giá cao đến mấy, tôi vẫn sẽ đi theo cậu Lâm!"

"..."

Lúc này, Lý Minh bước tới, nhìn cả đám nói:

"Cậu Lâm vừa bảo tôi thông báo rằng, sau nếu có ai muốn ra giá cao hơn lôi kéo người đi, thì mấy người không cần phải vội vã từ chức, mà có thể tới hỏi cậu ấy thử, biết đâu sẽ nhận được mức lương tốt hơn!"

Mấy người trong ban điều hành nghe vậy lại kinh ngạc thêm lần nữa, còn có giá cao hơn à? Cậu Lâm này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

Sau khi trải qua chuyện hôm nay, bọn họ đều cảm nhận rõ được thực lực chân chính của Lâm Hàn.

Bọn họ không còn cái ý tưởng từ chức nữa, làm việc cũng nhiệt tình hơn.

"Cậu Lâm nói, trong vòng một năm, app livestream Sa Ngư sẽ được đưa lên sàn NASDAQ!"

"Cậu ấy đã phát lương cao như vậy, còn cất nhắc chúng ta thì chúng ta nhất định phải đền đáp cậu Lâm! Hoàn thành mục tiêu của cậu ấy!"

"Người đã coi tôi như rường cột nước nhà, tôi nhất định sẽ cống hiến như một rường cột thực thụ!"

"Vì mục tiêu của cậu Lâm, tôi sẽ tăng ca bất kể ngày đêm, làm việc hết sức mình!"

...

Lâm Hàn giải quyết xong chuyện ở nền tảng Sa Ngư bèn chuẩn bị lái xe về nhà.

Vừa mới lên xe, anh đã nhận được điện thoại của ông Vân.

"Ông Vân, có chuyện gì không?", Lâm Hàn nhấn nghe.

Giọng nói đầy cung kính của ông Vân truyền đến:

"Cậu Lâm ạ, sau khi gia tộc họp xong, quyết định để cậu đại diện cho nhà họ Lâm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á Thái Bình Dương!"

"Tôi đại diện cho nhà họ Lâm?"

Lâm Hàn sửng sốt, hôm qua anh vừa nghe cậu Khương kia nhắc đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á Thái Bình Dương, không ngờ hôm nay đã nhận được điện thoại của ông Vân.

"Ông Vân, hội nghị thượng đỉnh kia rốt cuộc là hội nghị gì?", Lâm Hàn tò mò hỏi.

"Ha ha, để tôi giải thích cho cậu Lâm nhé".

Ông Vân cười ha hả đáp: "Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á Thái Bình Dương có tên y như ý nghĩa của nó, những nhà tham gia hội nghị ấy tập trung chủ yếu ở khu vực Châu Á, Thái Bình Dương".

"Mà có thể tham gia và ngồi ở đấy đều là nhưng dòng họ, xí nghiệp, thế lực ảnh hưởng được đến kinh tế Châu Á. Như Hoa Hạ, chỉ có quý tộc mới có tư cách đến, muốn xin thêm thì cần được phê duyệt".

"Đương nhiên, một số nền kinh tế nhỏ cũng có thể tham gia, nhưng chỉ được ngồi bên ngoài nghe thôi, chứ không có quyền lên tiếng".

Ông Vân nói tiếp: "Mỗi một quyết định trong hội nghị đều có thể ảnh hưởng đến hướng phát triển kinh tế của toàn bộ khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, nên nó rất quan trọng. Mà phía đứng ra tổ chức lại là Quỹ đầu tư Nhân Phàm - một công ty quy mô thế giới mà nhà họ Lâm đầu tư".

"Thì ra là thế", Lâm Hàn gật đầu.

"Hội nghị lần này cũng có thể nói là một ngưỡng cửa, có thể tham gia nó tượng trưng cho thực lực. Dù chỉ ngồi góp mặt thôi, nhưng sau khi hội nghị kết thúc, thể nào tiếng tăm cũng sẽ được lan xa. Vì vậy, rất nhiều thế lực có tranh nhau bể đầu cũng muốn tham gia nó".

"Tôi hiểu rồi, vậy tại sao lại bảo tôi đi dự?", Lâm Hàn lại hỏi.

Ông Vân cười: "Cậu Lâm, đây cũng là một thử thách mà gia tộc đưa cho cậu, cứ đi rèn luyện đi, cơ hội này rất khó được đến đó.

Mẹ cậu là bà Lâm vất vả lắm mới giành được đấy. Đương nhiên, khi hội nghị vừa bắt đầu diễn ra, cậu không cần đứng ra phát biểu, mà chỉ cần đảm bảo nó được tiến hành một cách thuận lợi là được, mặt khác đã có Tôn Minh phụ trách xử lý".
Bạn cần đăng nhập để bình luận