Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 12

Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

=====================

Yến Hoà Dư trực tiếp từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không cần, anh không có hứng thú với bánh ngọt của em, em đi đi.”

Từ Ý cũng không nán lại thêm nữa, trực tiếp xuống xe tự mình đi.

Vừa bước vào tiệm bánh, hương thơm của bánh kem đã xông thẳng vào mũi, tâm trạng của Từ Ý cũng đỡ hơn vài phần.

Nhân viên của tiệm lập tức chạy đến cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị muốn mua gì ạ? Hôm nay tiệm chúng tôi vừa mới ra mắt bánh mì dứa, mùi vị thật sự rất ngon.“

Từ Ý nheo mắt mỉm cười đáp: “Vậy tôi lấy hai cái.”

“Dạ vâng!”

Từ Ý lại dạo xem một vòng quanh tiệm, liền hỏi: “Tôi nhớ trước đây tiệm có một loại bánh tên là bánh kem việt quất phô mai, tôi muốn lấy hai cái.”

“Đúng thật là có.” Nhân viên vô cùng kinh ngạc, “Bánh kem việt quất phô mai ở tiệm chúng tôi mỗi ngày đều làm không nhiều, để tôi xem xem có còn cái nào không.”

Từ Ý gật đầu, lại tiếp tục chọn thêm một vài loại bánh mì và bánh kem trong tủ kính, sau đó lại đến quầy thu ngân.

“ Tiệm chúng tôi hiện đang có hoạt động, nếu làm thẻ thành viên, nộp vào 300 tệ sẽ được tặng 50 tệ.” Nhân viên thu ngân vừa hay cũng đang giới thiệu dịch vụ này.

Từ Ý nghĩ một hồi, bản thân có lẽ sau này cũng thường xuyên đến đây, làm thẻ thành viên cũng được, “Vậy làm cho tôi một cái nạp 1000 tệ nhé.”

Nhân viên thu ngân nhìn thấy khách vip liền vô cùng vui vẻ: “Dạ vâng!”

Lúc này, nhân viên của tiệm cũng mang bánh phô mai việt quất tới: “Chỉ còn một chiếc bánh phô mai việt quất thôi, được không?” 

“Được.” Từ Ý gật đầu, nhưng cũng có chút hoài nghi, “Bánh kem việt quất phô mai của tiệm rất ngon, sao chỉ làm có một ít thế?”

“Đúng là mùi vị rất ngon, nhưng giá cả có hơi đắt một chút cho nên rất nhiều khách hàng không chịu mua.” Nhân viên mỉm cười, “Nếu không phải có vị khách thường hay đến mua nó, có lẽ chúng tôi cũng sẽ không làm nữa.”

Từ Ý có chút ngạc nhiên, không ngờ là nhờ có người khác mình mới có thể luôn ăn được loại bánh này.

Sau khi làm xong thẻ thành viên, Từ Ý thản nhiên nhét một xấp biên lai vào túi bánh, sau đó cảm ơn rồi rời đi.

Sau khi quay lại xe, Từ Ý nhìn thấy Yến Hoà Dư đang ngồi yên lặng trên xe liền nói: “Đợi lâu lắm phải không, để em đặt bánh lên rồi chúng ta về.”

Yến Hoà Dư thuần thục cầm lấy chiếc túi bánh trên tay của Từ Ý: “Anh cầm giúp em.”

Từ Ý giật mình một hồi rồi cũng đưa túi bánh qua đó: “Cảm ơn.”

“Em làm cả thẻ thành viên luôn à?” Yến Hoà Dư sau khi cầm túi bánh không nhịn được liền hỏi.

Từ Ý có chút nghi ngờ nhìn anh, thẻ thành viên đã bị cô cất rất kĩ vào bên trong rồi mà vẫn nhận ra: “Sao anh biết được đây là thẻ thành viên của tiệm?”

Yến Hoà Dư thấy suýt nữa thì bị lộ tẩy, nhanh chóng lấp liếm lại: “Chỉ là đoán bừa thôi, không ngờ lại đúng.”

Từ Ý hoài nghi chớp chớp mắt, nhưng rồi cũng tập trung vào lái xe.

Yến Hoà Dư không thấy Từ Ý tiếp tục hỏi nữa, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.

***

Vì để có linh cảm điều chế nước hoa, Từ Ý về đến nhà liền mang ít bánh kem lên phòng làm việc.

Yến Hoà Dư thấy thế liền cau mày: “Trễ thế này em vẫn làm việc à?”

Từ Ý gật đầu: “Có linh cảm rồi.”

Cô vào phòng làm việc đến nửa đêm vẫn chưa ra, Yến Hoà Dư đã đứng dưới cầu thang mấy lần, nhưng vẫn nhịn được mà quay về phòng của mình.

Hơn ba giờ sáng, Từ Ý thức cả một đêm, cuối cùng cũng có thể điều chế xong chai nước hoa tặng cho Yến Hoà Dư rồi, tiếp theo ủ chín trong vòng một tháng liền có thể đem đi rồi.

Bởi vì đã làm xong quà tặng cộng thêm quá mệt mỏi, Từ Ý tắm xong liền lăn lên giường ngủ một mạch đến buổi chiều của ngày hôm sau mới bị điện thoại của Chúc Mịch Hạ gọi đến đánh thức dậy.

Trong phòng ăn, Chúc Mịch Hạ nhìn thấy Từ Ý thì há hốc mồm ra nhịn không được mà hỏi: “Hôm qua cậu đi ăn trộm nhà ai à?”

“Hôm qua làm việc đến tận sáng sớm.” Từ Ý dụi nhẹ đôi mắt đang cay xè đáp lại, “Nên mình ngủ rất muộn.”

Chúc Mịch Hạ cau mày, bất mãn nói: “Đã sớm nói cậu phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mà, có chuyện gì thì đến hôm sau rồi làm cũng được, sao cậu không chịu nghe vậy!”

Từ Ý uống ngụm cà phê cho tỉnh táo, rồi cười đáp: “Câu này cũng hợp với cậu lắm đấy, không phải bình thường cậu cũng hay vì có linh cảm mà thức khuya viết tiểu thuyết hay sao?”

Chúc Mịch Hạ nhất thời cứng miệng, cũng không biết đáp lại thế nào.

Đợi thức ăn được dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tối hôm qua mình điều chế nước hoa để tặng cho Yến Hoà Dư đấy, anh ấy giúp mình nhiều như vậy, theo lí cũng nên cảm ơn người ta, cũng không biết là anh ấy có thích không.” Từ Ý mỉm cười nói.

Chúc Mịch Hạ nhìn quầng thâm trên mắt của Từ Ý liền đáp: “Cậu làm đến mức này rồi, anh ấy nếu nói không thích thì cũng quá đáng lắm rồi đó.”

Từ Ý cong môi mỉm cười: “Chắc là cần một tháng nữa mới có thể tặng được.”

“Cậu nhắc đến thời gian, mình cũng có chuyện muốn nói.” Chúc Mịch Hạ mở lời, “Chắc là ít lâu sau mình sẽ ra ngoài đi du lịch, có lẽ sẽ đi hơn một tháng đấy.”

Từ Ý nghe thấy thì sáng mắt lên: “Suy nghĩ được sẽ đi đâu chưa?”

“Mình muốn đi rất nhiều nơi, hiện tại vẫn chưa quyết định được, nhưng trạm dừng chân đầu tiên chắc sẽ là Dục Thành.” Chúc Mịch Hạ hít sâu một hơi, “Chủ yếu là vì biên tập viên liên tục thúc giục mình phải ra sách mới, nhưng bây giờ mình lại chưa có linh cảm, cho nên muốn đi khắp nơi thư giãn một chút xem có ổn hơn không.”

Từ Ý gật đầu: “Đi du lịch cũng tốt, tiếc là mình không thể đi cùng cậu.”

“Không sao, để lần sau đi.” Chúc Mịch Hạ cười đáp, lại hỏi tiếp: “Nói vậy bây giờ cậu vẫn muốn li hôn với Yến Hoà Dư sao?”

Từ Ý có chút kinh ngạc đáp lại: “Mình cũng không biết…”

Chúc Mịch Hạ hiểu rõ mọi chuyện liền cười: “Cậu vẫn thích anh ta chứ gì?”

Hàng mi của Từ Ý khẽ rung lên, trong lòng không ngờ lại không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Thấy vậy, Chúc Mịch Hạ liền nói: “Cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ vào.”

***

Sau khi tạm biệt Chúc Mịch Hạ, Từ Ý lái xe trở về biệt thự Lung Cảnh.

Chỉ là trên đường đi đột nhiên lại nhớ lần đầu tiên gặp Yến Hoà Dư.

Đó là ngày thứ ba sau khi bị bố mẹ lừa về nước, trái tim của Từ Ý dường như đã lạnh đi một nửa, nhìn thấy bố mẹ liên tục chào hỏi rất nhiều người, cô cảm thấy bản thân như một món quà được bóc gói kỹ càng vậy, chỉ đợi người nhận quà đến đưa cô đi.

Đứng trên ban công lầu hai, Từ Ý nghiêng người nhìn xuống độ cao phía dưới, trong lòng lại nghĩ liệu nhảy xuống đó có thể lập tức chết đi không.

Mà lúc này tiếng chuông điện thoại do Chúc Mịch Hạ gọi đến cũng vang lên không ngừng.

Từ Ý vừa nghe điện thoại, bên kia đầu dây liền truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Mình đã mua vé bay về Cảnh Thành rồi, sáng mai sẽ về, cậu đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch đấy, cũng đừng đồng ý với yêu cầu của họ!”

“Bây giờ mình đang ở buổi tiệc, mặc một bộ lễ phục rất đẹp, giống như một con búp bê mặc cho người ta tuỳ tiện sắp xếp vậy.” Từ Ý như cười nhạo chính mình, “Lẽ ra mình nên sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn là không ngờ họ tuyệt tình đến vậy.”

“Cậu đợi mình về nhé, sau đó mình sẽ đưa cậu trốn đi thật xa, đến lúc đó họ muốn tìm cũng không tìm được.” Chúc Mịch Hạ đáp.

Trái tim Từ Ý dường như đã được sưởi ấm một chút, cô mỉm cười đáp: “Mịch Hạ à, cảm ơn cậu, dường như bây giờ mình chỉ còn mỗi cậu thôi.”

Sau khi nói thêm vài câu với Chúc Mịch Hạ, Từ Ý ngắt điện thoại, cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm.

Cô vốn không nghiện rượu, chế tác nước hoa cũng không được uống nhiều rượu, nhưng thật sự lúc này cô chỉ muốn say chứ không muốn tỉnh, dường như chỉ có như vậy mới có thể không nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa.

Ở ban công gió thổi rất lớn, Từ Ý đứng không bao lâu liền loạng choạng bước xuống, chỉ là không ngờ vừa quay lưng lại đã va phải người khác.

Cô chưa kịp nhìn rõ đối phương đã nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

Bàn tay mảnh khảnh thon dài của người đàn ông ngay tức khắc đã đỡ được Từ Ý, giọng nói trầm ấm cũng cất lên hỏi thăm cô: “Cô không sao chứ?”

Từ Ý nghe thấy thì ngẩng đầu, lúc nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông ấy thì trong mắt cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã nhớ ra người đàn ông ấy là ai, “Yến Hoà Dư?”

“Cô vẫn còn nhớ tôi sao?” Nét mặt của Yến Hoà Dư bỗng thoáng lên nét vui vẻ.

Từ Ý đẩy tay anh ra, sau khi tự mình đứng vững thì ánh mắt cũng trầm xuống đáp lại: “Ai lại không biết Yến tổng của tập đoàn Yến thị cơ chứ.”

Nụ cười trên môi của Yến Hoà Dư bỗng chốc biến mất, “Ra là như vậy.”

Từ Ý không chú ý đến sự thay đổi trên gương mặt của anh, lập tức nói: “Nếu không có chuyện gì, thì tôi xin phép đi trước.”

Nhưng vào lúc cô vừa nhấc bước, Yến Hoà Dư đứng sau liền lên tiếng nói: “Tôi có chuyện.”

Từ Ý ngạc nhiên quay đầu, giống như có chút khó tin vậy.

“Cô Từ đây chắc đang thấy phiền não về chuyện liên hôn nhỉ.” Yến Hoà Dư nói, “Hay là chúng ta làm một giao dịch đi.”

Từ Ý cau mày: “Chúng ta?”

“Cô có thời gian không? Chúng ta có thể nói kĩ hơn.”Yến Hoà Dư vừa cười vừa hỏi.

Từ Ý tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng có chút lung lay vì câu nói đó.

Hai người tìm đến một phòng ăn ngồi đối diện nhau, Từ Ý cũng không đợi nữa mà trực tiếp hỏi: “Yến tổng muốn nói đến giao dịch gì vậy?”

Yến Hoà Dư trầm mặc mở lời: “Cô Từ có lẽ chưa biết tình hình của Yến thị lúc này, hiện nay có thể nói Yến thị không hề có đối thủ ở Cảnh Thành, nhưng sau khi bố mẹ tôi qua đời, mấy ông chú trong hội đồng quản trị vẫn luôn muốn độc chiếm Yến thị làm của riêng, tuy tôi bề ngoài là người cầm quyền của Yến thị, nhưng tiếng nói lại không có giá trị lớn.”

Từ Ý có chút kinh ngạc, cô không ngờ một người luôn vô cùng hoàn hảo trong mắt người khác như Yến Hoà Dư cũng đang gặp phải rất nhiều khó khăn như vậy.

“Tôi dường như trông chắc cũng không khác với một con rối là mấy, bây giờ họ lại ép tôi kết hôn với một người phụ nữ mà tôi không hề thích.” Ánh mắt của Yến Hoà Dư dường như càng nhìn chỉ càng thấy sự cô đơn và lạc lõng.

Biểu cảm của Từ Ý lúc này vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mà đáp: “Nhưng tôi thấy Yến thị vẫn đang rất tốt mà.”

Yến Hoà Dư lập tức giải thích: “Chỉ là bề ngoài thôi.”

“Vậy anh tìm tôi là vì chuyện gì?” Từ Ý cau mày hỏi.

Yến Hoà Dư ngẩng đầu lên nói: “Tôi thấy cô Từ cũng đang vì chuyện liên hôn mà lo lắng, chi bằng chúng ta hợp tác đi, vừa hay có thể giải quyết được phiền phức của cả hai bên.”

“Chúng ta?” Từ Ý kinh ngạc đến mức mở tròn hai mắt.

Yến Hoà Dư gật đầu: “Phải, chúng ta. Tôi nghĩ tôi so với những người mà Từ tổng đang tìm có lẽ là đáng tin hơn nhiều đấy, hơn nữa trước khi kết hôn chúng ta sẽ thỏa thuận với nhau, nếu lúc đó cô Từ cảm thấy không phù hợp có thể đề nghị li hôn.”

Từ Ý trầm mặc hồi lâu, trong lòng đang cân nhắc rất kĩ.

“Cô Từ có thể quay về từ từ suy nghĩ, chúng ta có thể liên lạc với nhau bất kì lúc nào.”Yến Hoà Dư đặt danh thiếp xuống bàn.

Đêm hôm đó, bố mẹ của Từ Ý nói họ đang nhắm đến tiểu Ngô tổng, con trai của Ngô tổng để gả Từ Ý, thậm chí nói chuyện rất nhanh liền có thể đưa ra quyết định.

Từ Ý cắn chặt môi, cuối cùng cũng gọi cho Yến Hoà Dư: “Tôi đồng ý với anh.”

Sau khi hồi tưởng lại một hồi, cũng đã về đến biệt thự Lung Cảnh.

Từ Ý dừng xe xong liền bước xuống.

Vào lúc cô vào nhà ăn, liền phát hiện Yến Hoà Dư, bình thường tan làm rất muộn, hôm nay lại về nhà sớm hơn bình thường rất nhiều.

Từ Ý có chút bất ngờ: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”

Cô hỏi xong thì sắc mặt cũng thay đổi, bởi vì kiểu hỏi này thực sự giống như giọng điệu của một người vợ đang hỏi chồng mình, cô vội cụp mắt xuống để che đi sự gượng gạo vừa rồi.

Khoé môi của Yến Hoà Dư hơi nhếch lên: “Sau này anh sẽ luôn về nhà vào giờ này, cơm tối sẽ ăn ở nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận