Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An
Chương 26
Beta: Băng Hàn
Vừa mới sáng sớm, Từ Ý đã tỉnh dậy ra khỏi giường, bởi vì hôm nay là ngày Chúc Mịch Hạ đi du lịch trở về, cô phải lái xe đến sân bay đón cô ấy.
Đợi đến khi chuyển bay của Chúc Mịch Hạ đáp xuống, Từ Ý rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Chúc Mịch Hạ ở ngoài cửa xuống, chỉ là có chút không dám nhận người quen.
“Sao cậu lại phơi đến đen thui thế này chứ?” Từ Ý kinh ngạc hỏi Chúc Mịch Hạ.
Chúc Mịch Hạ nhịn không được trợn ngược mắt lên, tức giận nói: “Còn không phải vì cái nắng cháy da ở ngoài bãi biển đó sao, mình bôi kem chống nắng cũng chả có tác dụng gì.”
Từ Ý cầm lấy vali từ tay Chúc Mịch Hạ, bật cười đáp: “Không sao, về đây dưỡng một hồi thì sẽ ổn thôi.”
“Đúng vậy, sau khi về mình sẽ ở ẩn một thời gian.” Chúc Mịch Hạ đi cùng Từ Ý ra khỏi sân bay, giọng điệu cũng hưng phấn hơn rất nhiều, “Lần này đi thu hoạch thật sự rất lớn, linh cảm của mình như bùng phát lên vậy, đã đưa bản thảo sơ bộ cho biên tập xem qua rồi, cô ấy cảm thấy câu chuyện rất hay, bảo mình mau chóng viết thành tác phẩm.”
Từ Ý bỏ vali của Chúc Mịch Hạ vào cốp sau xe, mỉm cười đáp: “Nếu cậu đã muốn ở ẩn một thời gian, vậy thì hôm nay mình sẽ đưa cậu đi ăn cho đàng hoàng một bữa.”
“Vậy tất nhiên là được rồi!” Chúc Mịch Hạ cười khúc khích đáp.
Đến nhà hàng, hai người vào phòng ăn rồi sau đó gọi món.
Chúc Mịch Hạ nhìn Từ Ý, máu nhiều chuyện trong người lại trỗi dậy, “Trước đây trong điện thoại nói chuyện không rõ ràng lắm, vừa hay bây giờ đang có thời gian, cậu kể mình nghe chuyện xảy ra giữa cậu và Yến Hoà Dư trong khoảng thời gian vừa rồi đi.”
Từ Ý cũng không nghĩ đến chuyện giấu diếm, chuyện này rất dài, nên cô từ từ kể.
“Có rất nhiều chuyện vượt kiểm soát của mình, thậm chí đến chuyện kết hôn cũng vậy. Lúc đó mình vốn cho rằng mình và anh ấy là giúp đỡ lẫn nhau, kết quả sự thật là vốn chẳng có chuyện gì xảy ra ở Yến thị, anh ấy chỉ muốn cứu mình thoát khỏi Từ gia mà thôi.” Cô cười khổ nói.
Chúc Mịch Hạ nghe xong thì biểu cảm vô cùng hứng thú, “Chuyện của hai người thật sự có thể đem viết thành tiểu thuyết đấy, thật sự quá thú vị rồi, hay là mình lại lấy hình tượng của hai người viết thêm một bộ tiểu thuyết nữa nhé.”
“……” Khoé môi của Từ Ý giật lên, “Cậu vẫn là nên tập trung viết cho xong cuốn tiểu thuyết kia đi.”
“Cậu nói đúng, làm người không thể quá tham lam. Nhưng mà theo mình thấy, cậu không cần phải đau đầu nữa đâu, rất rõ ràng là Yến Hoà Dư đã thích cậu từ trước rồi, nếu không anh ấy có thể làm ra nhiều chuyện vậy sao?” Chúc Mịch Hạ nói ra sự thật một cách vô cùng chắc chắn, “Cậu nghĩ xem Yến Hoà Dư là ai chứ, anh ấy làm nhiều chuyện như vậy có mục đích gì chứ, còn không phải mục đích là cậu sao?”
Bản thân Từ Ý cũng hiểu rất rõ, chỉ là nhất thời phải đối mặt với nhiều điều bất ngờ như vậy vẫn không có cách nào để tiêu hóa hết.
“Anh ấy quá tốt rồi.” Cô nhẹ nhàng thở một hơi dài, “Trái lại khiến cho mình cảm thấy bản thân thật yếu kém.”
“Cậu không được nghĩ như vậy.” Chúc Mịch Hạ không tán thành mà đáp lại, “Cậu không hề tệ chút nào, Yến Hoà Dư có thể thích cậu, có thể chứng minh mắt nhìn của anh ấy rất tốt.”
Từ Ý nhẹ nhàng mỉm cười: “Đúng là chị em tốt, khen mình nhiệt tình như vậy.”
“Cho nên là bữa cơm này cậu bắt buộc phải mời đấy.” Chúc Mịch Hạ cười bí hiểm đáp.
Chúc Mịch Hạ sợ cô vẫn còn suy nghĩ lung tung, liền nói tiếp: “Nếu như tâm ý của Yến Hoà Dư đã rõ ràng như vậy rồi, đợi đến khi anh ấy khôi phục trí nhớ, hai cậu cũng có thể thẳng thắn mà nói chuyện với nhau.”
Trong lòng của Từ Ý sớm đã đưa ra quyết định, cô mím môi nói: “Mình sẽ làm vậy.”
***
Tờ mờ tối.
Từ Ý lái xe trở về biệt thự Lung Cảnh, cô vừa xuống xe đã nhìn thấy Yến Hoà Dư ngồi trên bậc thềm cách đó không xa, hai tay chống cằm, ngoan ngoãn giống như chú cún con.
Cô xuống xe đi đến trước mặt của Yến Hoà Dư, bất lực cười nói: “Sao anh lại ngồi ở đây vậy?”
“Đợi em về đó.” Yến Hoà Dư ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Từ Ý, “Em dặn anh không được chạy lung tung, nên anh ngồi đây đợi em.”
Lòng của Từ Ý như bị xoa dịu, không nhịn được mà lấy tay xoa đầu anh, mỉm cười đáp: “Không ngờ anh lại nghe lời như vậy, em cũng có quà cho anh đây.”
“Quà sao?” Yến Hoà Dư đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt đầy mong chờ mà nhìn Từ Ý, “Quà gì vậy?”
Từ Ý đưa cho anh chiếc cốc giữ nhiệt mà cô đã mua hôm nay khi đi dạo phố cùng với Chúc Mịch Hạ, “Dạ dày của anh không tốt, lại thường hay vì công việc mà thức đêm, có thể phải uống hồng trà mật ong nhiều hơn một chút.”
Yến Hoà Dư vui vẻ nhận lấy, lập tức hứa với cô: “Anh bảo đảm mỗi ngày đều sẽ dùng chiếc ly giữ nhiệt này để uống nước, đi đến đâu mang theo đến đó!”
Từ Ý tuy cảm thấy rất vui vì anh rất thích món quà đó, nhưng vẫn cố giữ lại nét mặt lạnh lùng điềm tĩnh trên gương mặt mà nói: “Vậy thì cũng không cần lúc nào cũng đem theo đâu.”
Yến Hoà Dư ngắm chiếc ly trên tay rất lâu, mới nhớ ra có chuyện cần phải báo cáo với Từ Ý, “Hôm nay anh lại nhớ ra thêm một số chuyện rồi.”
Vào đến phòng khách, Từ Ý nghe thấy những lời này của anh cũng có chút nghi ngờ mà quay đầu: “Đã nhớ ra những chuyện gì vậy?”
“Một vài người ở công ty, đối với Hà Lâm và Kì Nhiên cũng có một chút ấn tượng.” Yến Hoà Dư thành thật trả lời.
Từ Ý nhìn anh một lượt, mới phát hiện ra hôm nay Yến Hoà Dư ăn mặc không giống thường ngày. Sau khi mất trí nhớ, quần áo của Yến Hoà Dư có xu hướng giản dị hơn, thường mặc áo len với quần thể thao, có chút tuỳ hứng. Nhưng hôm nay, Yến Hoà Dư lại mặc quần tây và áo sơ mi, anh trông điềm tĩnh và chín chắn hơn nhiều.
Sự thay đổi như vậy khiến cho trái tim của Từ Ý bất giác đập mạnh, thậm chí có chút chưa kịp thích ứng.
“Đây là chuyện tốt, có thể rất nhanh anh sẽ khôi phục lại được kí ức rồi.” Giọng nói của cô có chút hụt hẫng, nhưng rất khó nhận ra.
***
Buổi tối, Từ Ý tắm rửa xong thì đến phòng của Yến Hoà Dư ngủ như thường lệ.
Cô vừa bước vào, Yến Hoà Dư cũng vừa tắm xong bước ra, trên người anh là một bộ quần áo ngủ màu xanh đen đậm.
“Không phải trước đây anh nói những màu sắc trầm tối thế này không đẹp sao?” Từ Ý kinh ngạc hỏi.
Yến Hoà Dư cuối đầu nhìn quần áo đang mặc trên người mình, liền mỉm cười nói: “Quần áo trong tủ của anh đa phần đều có màu rất tối, nên chỉ tuỳ tiện lấy đại một bộ thôi.”
Nụ cười này, Từ Ý nhịn không được mà bắt đầu so sánh.
So với nụ cười phóng đãng lúc trước, hiện tại đã tinh tế hơn rất nhiều, thậm chí giọng điệu cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Từ Ý cũng đoán ra được, chuyện này dường như có liên quan đến chuyện hồi phục trí nhớ của Yến Hoà Dư, chỉ có điều trong lòng vẫn có chút không quen và hụt hẫng.
“Em ngủ đây.” Cô nằm lên giường rồi nhanh chóng nói.
Yến Hoà Dư ngồi lên giường, lấy quyển sách trong tủ đầu giường ra xem.
Từ Ý nghi ngờ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn đọc sách vậy?”
“Anh trước khi đi ngủ thường có thói quen đọc sách, em ngủ trước đi.” Yến Hoà Dư mỉm cười đáp
Cô nhớ Yến Hoà Dư trước đây chưa từng có thói quen này, cô nghĩ một hồi liền biết hoá ra đây là thói quen của Yến Hoà Dư trước khi mất trí nhớ.
Cô cố ý mím môi nói: “Trong phòng sáng quá, em ngủ không được.”
Yến Hoà Dư nhẹ nhàng thở một hơi, bất lực đóng sách lại, “Được, nghe Ý Ý hết.”
Thấy anh chịu thoả hiệp, Từ Ý còn chưa kịp vui thì đã bị Yến Hoà Dư nằm xuống ôm chầm vào lòng.
“Anh làm gì vậy?” Từ Ý kinh ngạc mở to mắt, liền dùng tay đẩy người ra khỏi ngực anh, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Yến Hoà Dư nở một nụ cười nửa miệng: “Không ôm em, anh ngủ không được.”
Từ Ý: “……”
***
Mùi hương trên người của Yến Hoà Dư có sức hấp dẫn quá lớn đối với Từ Ý, giống như loại thuốc an thần tuyệt vời vậy, cô cựa quậy không được bao lâu thì đã thiếp đi mà không còn quan tâm gì nữa.
Vốn dĩ nhịp tim trong lòng đang đập liên hồi thì Từ Ý giờ đây lại rất nhẹ nhàng mà chìm vào giấc ngủ.
Yến Hoà Dư nhìn xuống góc nghiêng của Từ Ý, mỉm môi mỉm cười, sau đó đưa tay ra tắt đèn ngủ đi.
Sáng ngày hôm sau.
Yến Hoà Dư tỉnh dậy trước, đôi mắt đen bình tĩnh như nước của anh lóe lên một tia kinh ngạc khi nhìn thấy Từ Ý đang ngủ rất ngon trong lòng anh.
Lúc đó dường như toàn bộ kí ức đã tràn ngập trong đầu anh, Yến Hoà Dư không hề hoảng sợ, trái lại còn ôm chặt Từ Ý đang nằm trong lòng mình hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận