Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 22: Phần 22

Quảng Tư Nguyên giật lấy bức thư trong tay tôi, cụp mắt xuống, đọc từng dòng từng dòng. Đọc đến lưng chừng, cậu quay đầu nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ý cười kỳ lạ.

"Cô viết à?"

Tôi ngớ người, vội vàng phủ nhận: "Không phải! Tôi chỉ tình cờ thấy trong cặp của cậu thôi!"

Cậu ấy càng hứng thú hơn: "Cô lục cặp tôi làm gì?"

Tôi chưa kịp nghĩ ra lời biện bạch, cậu ấy đã nắm lấy tôi, chỉ cần một chút sức là kéo tôi về phía trước.

Tôi vấp ngã vào người cậu.

Đau quá!

Cứng ngắc!

"Mấy năm rồi không đến?" Quảng Tư Nguyên nhướng mày hỏi tôi.

Đôi mắt cậu sau khi uống rượu hiện lên vẻ phóng đãng.

Là bộ dạng của Tiểu Hầu gia, nhưng lại là dáng vẻ tôi chưa từng nhìn thấy.

Cậu không thèm đợi tôi đáp lời, lòng bàn tay ấn vào gáy tôi, hung hãn hôn lên môi tôi.

Ngoại truyện 8

Trong lúc ý loạn tình mê, tôi cắn ngón tay rên rỉ.

Quảng Tư Nguyên nắm lấy mặt tôi bắt tôi phải nhìn cậu ấy, ánh mắt như lửa dồn ép hỏi tôi: "Cô tên là gì?"

Tôi ngoan ngoãn trả lời: "Ngư, Ngư Hề."

Khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi cảm nhận được cậu vừa thở hổn hển vừa ôm tôi vào lòng, siết chặt.



Da cậu nóng quá, cả giọt mồ hôi cũng nóng bỏng, nhưng người tôi còn nóng hơn.

Tôi thật không thể tha thứ cho bản thân, lại để một thằng nhóc 18 tuổi. . .

Aaaa nghĩ đến là tức c.h.ế.t mất!

Lần này về Hầu phủ, tôi nằm liệt giường suốt hai ngày hai đêm. Tỉnh dậy, tôi theo thói quen sờ cái gối bên cạnh, vẫn trống không.

Tôi dần dần phản ứng lại.

Quảng Tư Nguyên. . .

Tôi căm tức nắm chặt nắm đấm.

Thực ra tức giận chỉ là một phần, phần quan trọng hơn là tôi biết không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống kiếp này của cậu. Nếu không hậu quả gây ra chỉ có xấu, không có tốt.

Tôi nhịn bốn ngày không đi gặp cậu ấy, nghĩ đến Quảng Tư Nguyên vừa vào đại học giờ đã tốt nghiệp rồi, hơi đắn đo một chút, cuối cùng vẫn đi.

Quảng Tư Nguyên 22 tuổi đã trút bỏ vẻ non nớt, khuôn mặt và vóc dáng đều hiện rõ nét đàn ông. Anh gặp tôi thì rất lạnh nhạt, coi như không thấy tôi.

Tôi tự thấy mình không được chào đón, định bỏ đi, anh lại chạy đến kéo tôi lại, nghiến răng nói: "Em dám bước thêm bước nữa thử xem?"

Sau đó chẳng có gì mới, tôi lại sa vào vết xe đổ.

Cậu ấy như trả thù, cũng như trút giận.

Tôi chống đỡ không nổi, kêu than liên tục khuyên nhủ cậu ấy.

Quảng Tư Nguyên dừng lại, cau mày hỏi tôi: "Bên em mới qua có mấy ngày?"

"Bốn, bốn ngày!"



Tôi tủi thân nói: "Vốn muốn đến thăm anh sớm mà, tại lần trước anh quá đáng quá, khiến em về ngủ liền bốn ngày."

Anh lập tức không dám manh động nữa, lập tức ôm tôi lên, lau mồ hôi trên mặt tôi, nói lần này tạm tha cho tôi, nhưng phải thề năm sau nhất định sẽ đến.

Ngoại truyện 9

Tôi tuân thủ lời hứa, ngày hôm sau lại đến. Không chỉ năm nay, tôi đến liên tục trong nhiều năm.

Đến năm Quảng Tư Nguyên 26 tuổi, anh bắt đầu bị cha mẹ ép cưới.

Những năm qua, bên cạnh anh ngoài tôi ra không có người phụ nữ nào khác. Không cần phải nói, nguyên nhân khiến anh như vậy chính là tôi.

Cha mẹ Quảng Tư Nguyên có tư tưởng bảo thủ, anh với họ có nhiều bất đồng, quan hệ rơi vào tình trạng đóng băng.

Anh chống đối mọi cuộc xem mắt do cha mẹ sắp xếp, nhiều năm qua còn từ chối tình cảm của vô số cô gái.

Người anh thực sự muốn là ai, chỉ có tôi biết rõ trong lòng.

Hôm đó chúng tôi như một cặp tình nhân bình thường ngồi trên ghế sofa xem phim.

Tôi nằm xuống, gối đầu lên đùi anh, Quảng Tư Nguyên thỉnh thoảng lại nghịch tóc tôi. Tôi vô tình liếc nhìn anh, phát hiện tâm trí anh không ở bộ phim, mà cứ nhìn tôi chăm chú.

Tôi cười, hỏi anh: "Em đẹp hay phim đẹp?"

"Em."

Mỗi năm vào thời điểm này, anh đều dính chặt lấy tôi như keo, không cho phép tôi rời xa nửa mét.

Trong 365 ngày của mỗi năm, anh chỉ mong chờ ngày này.

Một năm của anh, đối với tôi chỉ là một ngày.

Thật tàn nhẫn, những ngày tháng tôi không ở đây, anh đã sống như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận