Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi
Chương 3: Phần 3
7
Đó là một gương mặt dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Không phải vẻ lạnh lẽo đáng sợ như tưởng tượng, ngược lại, anh ta có khuôn mặt anh tuấn, tôn quý thanh lịch, rất phù hợp với bộ hoa phục trên người. Hơn nữa dường như anh ta cũng không có ác ý gì với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, trong trí nhớ mơ hồ lóe lên hình ảnh những bông hoa nhỏ màu tím nhạt nở rộ trên cây.
Hoa rơi, khói mỏng.
Trong lầu các bên hồ, anh ta cầm bút vẽ, thỉnh thoảng nhìn về phía tôi, vẽ chân dung cho tôi.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên gấp gáp.
Tôi chỉ liếc nhìn chiếc điện thoại dưới đất, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì anh ta đã biến mất.
8
Tôi nhận điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh, kể lại chuyện không thể tưởng tượng nổi này cho Nghê Dung.
Chuyện kỳ quái này xảy ra ngay sau khi ảnh của tôi bị lộ trên mạng.
Tôi oán trách phàn nàn với cô ấy, rốt cuộc ai đã làm vậy, hại tôi thảm quá!
Nghê Dung nói chắc tôi đã bị thứ không sạch sẽ bám theo rồi, đề nghị tôi đến chùa thắp một nén hương, xin một lá bùa hộ mệnh.
Hôm sau mới sáng sớm tôi đã đến chùa. Trong chùa hương khó tràn ngập, người đến lễ Phật nối đuôi nhau không ngớt.
Tôi đeo kính râm khẩu trang đầy đủ, đi trong đám đông hối hả. Tiếng người ồn ào, tiếng chuông chùa từ đỉnh núi vang vọng xuống. Cuộc đối thoại của một nam một nữ truyền vào tai tôi một cách rõ ràng, như thể đang nói ngay bên tai tôi vậy.
Giọng nữ nghi hoặc hỏi: "Nàng thật sự là phu nhân sao?"
Giọng nam hơi lạnh lùng: "Vớ vẩn, Hầu gia đã nói là đúng rồi, nhất định là nàng."
"Hu hu, phu nhân vẫn đẹp quá!"
Giọng nam dịu lại một chút: "Được rồi, tuy muội không bằng phu nhân, nhưng cũng xinh đẹp mà."
"Hì hì, Tương Dực ca ca tốt nhất!"
Hiển nhiên bọn họ không để ý rằng cuộc đối thoại có thể bị tôi nghe thấy.
Tôi cảm thấy, chắc chắn hai người này có liên quan đến người đàn ông cổ đại xuất hiện hai lần trước đó.
Tôi giả vờ vô tình quay người lại vài lần. Xung quanh toàn là khách hành hương bình thường, tôi hoàn toàn không tìm được nguồn gốc của giọng nói.
Tôi rùng mình, nhưng không còn cảm thấy sợ hãi mãnh liệt như những lần trước nữa. Tuy rằng tôi không biết bọn họ là ai, nhưng ít nhất bây giờ đã hiểu rằng, tạm thời bọn họ sẽ không hại tôi.
9
Tôi chọn một đại điện ít người để cúng bái.
Hai người kia vẫn đi theo sau tôi, khi tôi quỳ xuống đệm bồ đoàn, bọn họ đồng loạt im lặng tỏ vẻ kính sợ.
Tôi lạy xong không vội ra ngoài mà lặng lẽ trốn ra phía sau tượng Phật. Chẳng mấy chốc đã nghe thấy hai người bên ngoài hoảng hốt.
"Phu nhân đâu rồi? Sao phu nhân lại biến mất, ôi đúng rồi! Phía sau đại điện còn có một cánh cửa!"
Giọng nam nói: "Mau đi tìm!"
Tiếng bước chân vội vã vang lên, tìm về phía sau.
Tôi đi vòng quanh tượng Phật, dẫn bọn họ chơi trò trốn tìm, làm bọn họ vô cùng sốt ruột.
Nghe thấy giọng nữ gần như sắp khóc, tôi cảm thấy mình hơi quá đáng.
Tôi dừng bước, suýt nữa đụng phải một cô bé để tóc mai rủ xuống hai bên mặc Hán phục phía trước. Cô ấy ngã ngồi xuống đất, mắt lớn trừng mắt nhỏ với tôi.
Trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô ấy tỏ vẻ rất lo lắng: "Không xong rồi! Hầu gia nói không được để phu nhân nhìn thấy!"
Tôi: "?"
Cô ấy vừa nói xong, từ góc tượng Phật thò ra một bàn tay đeo bao cổ tay tập võ, túm lấy cổ áo phía sau của cô ấy, kéo cô ấy về.
Tôi liều mạng đi theo kiểm tra, nhưng lúc này trong đại điện đã không còn một bóng người, trước mắt chỉ còn làn khói hương lượn lờ trong lư hương.
10
Cầu được bùa hộ mệnh về, có lẽ do tác dụng tâm lý, tôi cảm thấy an tâm hơn không ít.
Mấy ngày nay WeChat của tôi náo nhiệt vô cùng, rất nhiều bạn bè quen biết và không quen biết đều tìm đến nói về chuyện ngôi mộ cổ với tôi. Còn có cả những công ty truyền thông không biết tìm đâu ra số của tôi, cứ đòi ký hợp đồng, muốn đào tạo tôi thành người nổi tiếng trên mạng.
Tôi thực sự sức cùng lực kiệt, tôi chỉ muốn làm một người bình thường!