Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi

Chương 6: Phần 6

Bên ngoài bình phong bằng ngọc khắc cảnh non sông, bóng dáng ngọc thụ lâm phong ấy, hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh tôi từng thấy sau tấm rèm tắm ở nhà mấy hôm trước. Lúc này tôi như đang ở trong câu chuyện của người khác, chỉ có thể đứng ngoài quan sát, không thể tham gia.

Anh ta không trả lời câu hỏi về thân phận của tôi, chỉ nói: "Cô nương, quạt của nàng rơi rồi."

Vừa nói anh ta vừa đưa phần cán quạt về phía sau bình phong.

Tôi chậm rãi nhận lấy chiếc quạt, ánh mắt chỉ chú ý đến bàn tay trắng trẻo với các khớp xương rõ ràng dưới tay áo hoa văn mây của anh ta.

18

Ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ rọi lên bình phong, trên cầu gỗ của đình đài, một tràng tiếng bước chân vội vã chạy đến.

Giọng nam the thé và hèn mọn vang lên: "Tiểu Hầu gia, ngài làm nô tài tìm khắp nơi, quan gia truyền gọi ngài đấy!"

"Ta đến ngay."

Tiểu Hầu gia?

Dây cung trong lòng tôi rung động, như thể đã từng nghe đại danh của anh ta từ lâu.



Khi anh ta rời đi, tôi tò mò thò đầu ra khỏi bình phong, muốn nhìn trộm phong thái chân thật của vị Tiểu Hầu gia nổi tiếng này. Nào ngờ anh ta đi được nửa đường lại quay đầu nhìn lại. Tôi bị bắt quả tang, vội vàng dùng quạt tròn che mặt.

Đến khi cảm thấy đã đủ lâu, tôi từ từ hé mắt nhìn, cảm xúc nhộn nhạo nhìn bóng lưng của người ấy, ngắm đi ngắm lại. Cho đến khi anh ta đi xa, tôi phe phẩy chiếc quạt tròn cán tre thêu bướm trên lụa trắng trong tay, gò má vẫn nóng bừng như đang ở trong lò hấp.

Cách đó không xa, một đoàn người đi theo ánh đèn lồng cung đình mở đường, hoành tráng tiến đến.

Người phụ nữ dẫn đầu ăn mặc lộng lẫy có giọng nói không khác tôi lắm, cô ấy hỏi: "Ngư Hề, muội đang làm gì ở đó?"

Tôi kính cẩn đứng dậy, phục tùng mà đón tiếp cô ấy. Nửa đường không nhịn được, lại ngoái đầu nhìn về nơi người ấy vừa đứng. Ở đó chỉ còn lại đêm trong lành không chút bụi, ánh trăng như bạc.

19

Mở mắt ra, tôi vẫn đang ngồi trong công viên. Giấc mơ này chân thực đến mức khiến tôi có cảm giác như vừa xuyên không, tâm trạng vô cùng hoang mang.

Tôi trở về nhà như một kẻ mộng du.

Ngày càng nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, tôi không biết tìm ai để tâm sự, vì vậy gọi điện cho Nghê Dung để than thở theo thói quen.

Đang nói chuyện điện thoại, vị Tiểu Hầu gia nào đó lại lặng lẽ lẻn vào nhà tôi.

Anh ta thật sự nghĩ rằng câu hỏi thuận miệng kia của tôi trong thang máy là vì thích dáng vẻ anh ta để tóc dài mặc đồ cổ trang sao?



Vậy nên chỉ một lúc không gặp, anh ta lại đổi về phonh cách ăn mặc đặc trưng đó. (Có vẻ mái tóc ngắn kia thật sự không phải cắt, mà là anh ta có thể tự do chuyển đổi giữa hình dáng hiện đại và cổ đại. )

Anh ta không làm phiền tôi, tự mình tham quan nhà tôi. Gõ gõ bể cá của tôi để trêu cá vàng, rồi còn chơi đùa với Băng Đôn Đôn* của tôi, tự nhiên như ở nhà mình vậy.

(*) Linh vật của Olympic Bắc Kinh.

Tôi không muốn để anh ta nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Nghê Dung, vì vậy đang nói chuyện thì chuyển sang tiếng Anh.

Tôi kể cho Nghê Dung về cảm giác đau tim dữ dội khi bước vào bảo tàng, còn có giấc mơ về yến tiệc cung đình khi tôi chợp mắt trong công viên.

Tôi và Nghê Dung cùng nhau lớn lên, cô ấy hiểu tôi nhất, biết rằng tôi sẽ không bịa chuyện.

Sau khi tâm sự xong, những cảm giác kỳ lạ trong lòng tôi cũng dịu bớt đi phần nào.

Đặt điện thoại xuống, tôi thấy Tiểu Hầu gia đang quan sát mình. Tôi giả vờ như không có chuyện gì, cầm ly nước lên uống.

Sau đó đột nhiên anh ta nói với tôi: "You've dreamed about our first meeting. Don't you believe you're my wife?" (Nàng đã mơ thấy lần đầu chúng ta gặp nhau. Chẳng lẽ nàng vẫn không tin mình là phu nhân của ta sao? )

Một ngụm nước bị sặc trong cổ họng, tôi lập tức phun hết ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận