Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Chương 139: Có Độc



Hạ An Nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một nhà sư trung niên mặc áo cà sa đứng ở cửa chính điện, nhìn người mặc trang phục hắn là trụ trì.

Bên cạnh còn có ba vị hòa thượng trẻ tuổi.

Hạ An Nhiên khẽ nhướng mày, bốn người cùng lúc xuất hiện.

Bùi Kì đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy một nhà sư đi ra, tâm trạng lo lắng lập tức trầm xuống, "Sư phụ, vừa rồi sao lại không thấy ai cả?"
Vị trụ trì hiền hòa liền giải thích, "Vừa rồi chúng tôi đang ngồi thiền trong chánh điện, chúng tôi không hề để ý có hai vị đến đấy
Bùi Kì đi về phía lối vào của chính điện, chân thành nói: "Sư phụ, tôi nghe nói cầu duyên ở đây rất linh nghiệm, tối đến để thắp hương."
Vị trụ trì tốt bụng mỉm cười, "Chân thành ắt sẽ linh nghiệm"
Bùi Kì từ trong ba lô lấy ra một đống phong bì với vẻ mặt thành khẩn, trực tiếp đặt vào "Hộp Công Đức" bên ngoài chính điện, nhìn trụ trì, "Tôi rất thành khẩn."
Hạ An Nhiên khẽ giật khóe miệng, tiêu tiền thật sự là không nương tay.

Còn vị trụ trì hiển nhiên bị hành động của Bùi Kì làm cho kinh ngạc, rất ấn tượng.

Sư trụ trì chắp tay nói: “ Nữ thí chủ thật thành tâm.” Sau đó, ông ấy ra lệnh cho vị hòa thượng bên cạnh, “Mang bao li xí cầu duyên lại đây.


Vị sư trẻ chạy vào chánh điện, lấy bao lì xì đưa cho Bùi KÌ, Bùi Ki cầm bao lì xì và cung kính dâng lễ Bồ tất trong chánh điện.

Sau khi cúi đầu, cô quay đầu lại nói với Hạ An Nhiên: “Cô cũng cầu xin đi Hạ An Nhiên từ chối, “Tôi đã kết hôn, chuyện cầu duyên không nên làm”
Trụ trì ánh mắt rơi vào Hạ An Nhiên, “Vị thí chủ này xem như là người có phúc.”
Hạ An Nhiên cười, “Trụ trì, ông thật có nhãn lực.” Bùi Kì phụng phịu, cười thầm, “Tại sao lại thận trọng như vậy?"
Hạ An Nhiên nhún vai, “Tôi dựa vào phúc khí của chính mình, tại sao phải cầu duyên?
Bùi Kì không nói nên lời.

Sư trụ trì nở một nụ cười nhân hậu, đưa tay mời, "Hai vị thí chủ, đã trưa rồi, nếu không ngại thì có thể ở lại chùa chúng tôi dùng bữa trưa."
Bùi Kì sáng nay dậy không ăn sáng, leo đường núi lâu như vậy cũng đói rồi, lúc này nghe nói có đỗ chay nên khoác tay Hạ An Nhiên nói, "Chúng ta ăn một cái gì đó trước đến
Hạ An Nhiên không nói nhiều, đi theo sư trụ trì ra sân sau, sân sau rộng hơn sân trước, có rất nhiều phòng, ít nhất có khả năng chứa mười mấy người.

Hạ An Nhiên nhìn chung quanh...!Cuối cùng, chính là đây.

Trong một căn phòng ở cánh, thức ăn nhanh đã được bày sẵn trên bàn vào lúc này.


Trụ trì ân cần nói: "Hai vị thí chủ ngồi đây dùng cơm rồi nghỉ ngơi ở đây đi.

Chúng tôi đang ở trong sẵn.

Có chuyện gì thì gọi chúng tôi"
Nói xong, ông chắp tay chủ động rời đi.

Bùi Kì nhìn đồ ăn trên bàn mà có chút kinh ngạc.

"Không ngờ ngôi chùa này trông hơi tồi tàn, những tay nghề của đầu bếp cũng không tệ, cô xem, những món ăn này rất tinh tế." Bùi Kì cầm đũa lên định gắp thức ăn đưa vào miệng.

Chỉ là thức ăn chưa kịp đưa vào miệng thì đã bị Hạ
An Nhiên hất đổ.

Bùi Kì có chút không hiểu, “Có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt bình tĩnh của Hạ An Nhiên dần trở nên trịnh trọng, lạnh giọng nói: "Thức ăn có độc."
Bùi Kì chưa kịp phản ứng thì Hạ An Nhiên đứng dậy đi đến cánh cửa gỗ gần đó, bên ngoài khung cửa số này tình cờ thông với núi và rừng hoang dã.

Hạ An Nhiên trực tiếp ra lệnh, "Hãy rời nhanh chóng rời khỏi đây, khi bắt được tín hiệu hãy gọi người đến cứu tôi.".


Bạn cần đăng nhập để bình luận