Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Chương 21: Đi Theo Tôi



**********
Chương 21: Đi theo tôi
Hạ An Nhiên đắc ý một lúc, sau đó nằm bên cạnh Lăng Mặc.

Rõ ràng là có một số thứ không muốn nghĩ tới, nhưng những cảnh gay cấn nguy hiểm, không kiểm soát được cử hiện lên trong đầu.

Một số chiếc xe bị va vào chất đống lên nhau.

Xăng liên tục bị rò rỉ ra ngoài, làm bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Cô cuộn mình trong một chiếc ô tô đã biến dạng, nằm co ro trong ghế phụ.

Ngọn lửa thiêu đốt xung quanh cô, trong vài giây thôi nó sẽ lan sang cô, thiệu cô thành tro bụi.

Hạ An Nhiên đau đớn muốn thoát ra, nhưng cửa xe bị kẹt chặt không thể nhúc nhích.


Không khí ngày càng loãng.

Ngay lúc Hạ An Nhiên cảm thấy ngột ngạt tưởng chừng như mình sắp chết rồi thì trong tầm nhìn mờ ảo, ai đó dùng sức kéo mạnh cánh cửa xe đã bị biến dạng rồi đưa cô ra khỏi xe.

Vừa được người đấy ôm ra khỏi re chưa kịp đi vài bước, chiếc xe liền nổ tung "bùm bùm bùm bùm".

Không khí thiêu đốt dữ dội ập vào cô, nhấn chìm cô.

Hạ An Nhiên đau khổ đột ngột mở mắt, hô hấp trở nên hỗn loạn.

Thân thể cô run lên không ngừng, không kìm được mà tiến về phía người Lăng Mặc, vùi đầu vào lòng anh như một chú mèo con.

Sau khi dụi dụi đầu vài lần, mũi của Hạ An Nhiên khẽ nhúc nhích.

Trước đây, cô đã cảm nhận được mùi hương đặc biệt trên cơ thể của Lăng Mặc, nhưng không ngủi kỹ.

Lúc này cẩn thận ngửi xem, trên người anh có mùi hương trầm.

Giống như trong đêm đen, ánh sáng của tinh tú đang từ từ chiếu xuống thế gian, với ánh sáng dịu dàng trong đêm, thâm trầm, khiến nội tâm người ta cảm thấy đặc biệt an tâm, muốn dựa vào.

Hạ An Nhiên nghĩ ngay đến mùi hương của người đã cứu cô thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi ngày hôm đó.

Người đó cũng có mùi hương như thế này!
Rất thoải mái, rất ấm áp, có thể ngay lập tức xoa dịu mọi lọ lắng của cô, khiến cô cảm thấy an tâm một cách không thể giải thích được.

Dường như chỉ cần cô tựa vào vòng tay đó, thì mọi thăng trầm bên ngoài chẳng liên quan gì đến cô.


Tuy nhiên, người đã cứu cô lúc đó là Cố Ngôn Duy.

Nhưng mùi hương tương tự trên người Lăng Mặc vẫn làm dịu đi những cảm xúc bối rối của cô lúc này.

Hạ An Nhiên lại dụi dụi đầu, giống như chú mèo con không bằng lòng hấp thu chất dinh dưỡng.

Hạ An Nhiên đã ngủ.

Nếu không phải vì chuông điện thoại, có lẽ cô vẫn sẽ ngủ thêm một chút nữa.

Hạ An Nhiên lười đứng dậy, trong cơn mộng mị đưa tay sở sở trên bàn phía đầu giường, một lúc sau mới chạm vào điện thoại.

Mơ hồ nhìn thấy mẩu ghi chủ trên điện thoại, mắt cô chợt mở ra.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi tru*yện tại ТгuуeлAРP.cом
Chính là Cổ Ngôn Duy đã gọi cho cô,
Lần cuối cùng họ liên lạc là trước khi cô đến thành phố Lê
Hai.

Vào thời điểm đó, cô và Cố Ngôn Duy chỉ nói rằng họ phải giải quyết một số việc cá nhân, lâu rồi cũng không thấy có liên lạc lại.


Hạ An Nhiên ngồi dậy, kết nối điện thoại.

Một giọng nói vô cùng tao nhã và nhẹ nhàng tự đầu dây bên kia truyền đến, “An Nhiên, tôi đang ở thành phố Lô Hải.

Hạ An Nhiên sửng sốt, “Anh đến thành phố Lô Hải làm gì?” Nhưng ngay lập tức đã hiểu ra, "Bùi Kì đã nói chuyện của tôi với anh rồi hả?"
Cố Ngôn Duy: "Tôi không ngờ rằng, trước đây vấn đề riêng tư mà cô phải giải quyết, là cùng nhà họ Lăng xung hỉ." Hạ An Nhiên đến thành phố Lô Hải, đơn giản suy nghĩ đó chỉ là nhận lại người thân, ai mà ngờ được là để xung hỉ chứ.

Và chuyện này, Hạ An Nhiên muốn âm thầm giải quyết, nhưng cô lại không nghĩ tới việc sẽ đụng phải Bùi Kì.

Cái miệng nhiều chuyện của Bùi KÌ, lại còn nói với Cố Ngôn Duy về vấn đề này.

Cố Ngôn Duy thấy Hạ An Nhiên im lặng, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã của hắn bỗng trở nên nghiêm nghị "Lúc trước cô nói nợ tôi một mạng, tôi có thể tùy ý đưa ra yêu cầu.

Yêu cầu của tôi bấy giờ là đi theo tôi!".


Bạn cần đăng nhập để bình luận