Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ
Chương 1
Lễ trưởng thành của Giang Sắt hôm ấy, là một ngày giông bão.
Tiếng sấm đùng đùng, mưa to tầm tã như trút nước xuống mái nhà tổ của nhà họ Sầm, dệt nên một tấm rèm mưa trắng xoá.
Xưa nay cô chưa từng thích mưa.
Vì cái thời tiết chết giẫm này mà chứng rối loạn cảm xúc ít người biết đến, vẫn luôn ẩn sâu bên trong người cô như chực trào bùng nổ.
Dĩ nhiên, trận mưa tối trời tối đất này chỉ là một mồi lửa, chuyện thực sự khiến cô bực mình chính là hôn ước từ bé giữa cô và Phó Tuyển bỗng dưng lù lù xuất hiện.
Hai ngày trước, bà Quý đã hạ mình bước vào phòng của Giang Sắt, nói với cô, "Năm con chào đời, ông Phó và ông nội con từng lên tiếng hứa hôn cho hai đứa. Tháng trước bên nhà họ Phó lại nhắc đến chuyện này, ba con đã bàn với nhà họ Phó, đợi đến khi con tốt nghiệp đại học thì hai bên sẽ tổ chức lễ đính hôn. Đây là vòng phỉ thuý bên nhà họ Phó đã mang sang tặng tháng trước, đến đêm lễ trưởng thành con nhớ đeo nó lên."
Lúc Quý Vân Ý nói mấy lời này với Giang Sắt, ánh mắt bà cực kỳ hờ hững, giọng điệu chẳng mấy mặn mà, tựa như đang nói một chuyện vặt vãnh nào đó chứ không phải là hôn nhân đại sự của con gái mình.
Giang Sắt đã quen với vẻ lạnh nhạt của Quý Vân Ý.
Cô nhìn bà Quý, đáp lại với giọng bình thản giống hệt bà, "Nếu con đã có người mình thích thì sao?"
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Quý Vân Ý không một chút thay đổi.
Người ngoài luôn khen con gái bà ôn tồn lễ độ, nói con bé giống bà khi trẻ, không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ trong những trường hợp quan trọng.
Nhưng, không ai hiểu con bằng mẹ.
Quý Vân Ý biết rõ, đằng sau vẻ mặt dịu dàng đoan trang này của Giang Sắt chính là một con người nổi loạn.
Quý Vân Ý nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi cô, "Sắt Sắt à, con tưởng trước đây mẹ lấy ba con là vì tình yêu sao? Gia đình như chúng ta, hôn nhân chẳng qua chỉ là một tấm vải thưa. Có tấm vải thưa này che đậy, con có thể có một cuộc sống tự do, cũng có thể nếm trải biết bao cuộc tình. Những thứ này chẳng phải con đã hiểu rõ từ lâu rồi sao? Dĩ nhiên, con có thể từ chối "tấm vải thưa" mà mẹ và ba cẩn thận lựa chọn cho con, với điều kiện tiên quyết là..."
"Nếu lấy người con thích có thể mang đến lợi ích lớn hơn cuộc hôn nhân với Phó Tuyển, thế thì mẹ và ba hiển nhiên sẽ đồng ý. Nhưng vấn đề là, người mà con thích cũng thích con ư?"
[Người mà con thích cũng thích con ư?]
Câu nói này liên tục lởn vởn trong đầu Giang Sắt suốt hai ngày nay.
Thôi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cô đưa mắt nhìn vào tấm gương trang điểm trước mặt.
Trong tấm gương, màn mưa như ẩn như hiện phía sau gương mặt được trang điểm tỉ mỉ.
Cô biết, dự án hợp tác sắp tới giữa nhà họ Phó và nhà họ Sầm chính là bước đệm quyết định để nhà họ Sầm bước một chân vào lĩnh vực năng lượng mới.
Nhưng cả Bắc Thành này, chẳng phải chỉ có mỗi nhà họ Phó nắm độc quyền lĩnh vực năng lượng mới này, vẫn còn một nhà họ Lục sở hữu đế chế kinh doanh khổng lồ.
Mà người cô ưng ý, chính là đứa cháu trai được ông cụ Lục cực kỳ coi trọng.
Nếu hôn nhân là tấm vải thưa của những người như bọn họ, vậy thì cớ gì cô lại không thể tự chọn cho riêng bản thân mình?
Ngắm nhìn chiếc đồng hồ cổ điển được treo trên tường một lúc, Giang Sắt đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thím Trương đang đứng ngoài cửa thấy cô bước ra thì vội nói, "Còn tầm ba tiếng nữa là bắt đầu bữa tiệc rồi, sao con không nghỉ ngơi thêm một lát? Lễ phục tối nay của con sẽ được đưa đến ngay, lát nữa nếu mà thay lễ phục rồi thì con sẽ không còn thời gian để nghỉ ngơi đâu."
Thím Trương là quản gia riêng của Giang Sắt, cô vừa ra đời được mấy ngày thì thím đã đến chăm cô, cũng là người thân cận của cô trong nhà họ Sầm này.
Đôi mắt hạnh khẽ cong lên, cô mỉm cười nói với bà, "Con lên lầu tìm anh nói chút chuyện, nói xong con sẽ về ngay."
Thím Trưởng cứ nghĩ cô đang lo lắng vì lễ trưởng thành của mình nên mới muốn đi tìm cậu chủ để thả lỏng tinh thần, bèn cười nói, "Cậu chủ đang ở trong thư phòng, con mau lên đó đi."
Sầm Lễ đúng là đang ở trong thư phòng, nhưng không chỉ có mỗi mình anh, sau khi Giang Sắt rời đi thím Trương mới chợt nhớ ra...
Vị thiếu gia nhà họ Lục kia cũng ở trong thư phòng.
...
Nhà tổ của nhà họ Sầm là một căn nhà bốn tầng, thư phòng nằm ở trên tầng bốn, bên trong cất giữ không ít tranh và thư pháp cổ quý hiếm. Xưa nay, ngoại trừ mấy người nhà họ Sầm thì chỉ có khách quý được mời và quản gia thân tín mới có thể đi vào.
Hành lang ngoài thư phòng được phủ một lớp thảm cách âm rất dày, tấm thảm như bị bóng đêm nuốt trọn, chỉ có vài tia sáng lờ mờ len qua khe cửa chảy ra khỏi thư phòng.
Cửa phòng hơi hé mở, Giang Sắt đến không đúng lúc, hoặc cũng có thể nói là vô cùng đúng lúc.
Cô chỉ vừa mới đi tới trước cửa, chưa kịp giơ tay lên gõ cửa thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ trong phòng truyền ra.
"Sầm Lễ, đừng có giở trò với tôi."
Ngữ điệu người đàn ông đầy thờ ơ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đánh lửa "lách tách", tựa như cuộc nói chuyện quá nhàm chán nên anh đành phải ngắm nghía chiếc bật lửa để giết thời gian.
Giọng anh trầm hơn hẳn những người đàn ông bình thường, gợi cảm, êm tai, còn hay hơn cả tiếng đàn đại hồ cầm của Giang Sắt.
Giọng nói này cực kỳ quen thuộc đối với cô.
Hai năm qua, chỉ cần giọng nói này vừa vang lên, nhịp tim của cô sẽ mất khống chế ngay lập tức. Dù chỉ vô tình nghe thấy cái tên "Lục Hoài Nghiên" từ miệng của người khác, trái tim cô vẫn sẽ loạn nhịp trong vô thức.
Trong đầu cô như ẩn giấu một công tắc, và chốt mở chính là mọi thứ có liên quan đến anh.
Tên của anh, giọng nói của anh, ánh mắt lơ đãng khi anh nhìn sang, thậm chí là cả hơi thở trên người anh khi làn gió lướt qua.
Tất cả đều là chốt mở.
Công tắc vừa bật, mọi thứ trở nên rối loạn.
Cũng chỉ trong khoảnh khắc hỗn loạn ngắn ngủi ấy đã khiến cô khựng bước, bàn tay đang giơ lên nửa chừng vẫn chưa kịp gõ lên cửa, cô đã nghe thấy giọng một người khác vang lên.
"Tôi đây gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Sắt Sắt nhà tôi là một cô gái tốt, tôi không muốn để cái tên nguỵ quân tử Phó Tuyển kia chiếm hời. Hơn nữa, không phải ông cụ nhà cậu cũng thích Sắt Sắt lắm sao? Cưới một cô cháu dâu khiến ông cụ hài lòng cũng có lợi cho cậu mà? Chẳng phải bảo cậu cưới liền, chỉ tạm đính hôn trước, chờ đến khi đến tuổi rồi, nếu thực sự cảm thấy không thích hợp thì có thể huỷ hôn cũng không muộn."
Giọng nói cợt nhả của Sầm Lễ vang lên rõ ràng, trái tim Giang Sắt như thít chặt, cánh tay đang giơ lên giữa không trung chầm chậm buông thõng xuống.
Sầm Lễ nói không sai, ông cụ Lục quả thực rất thích cô.
Về điểm này thì bản thân cô còn biết rõ hơn cả Sầm Lễ.
Trên đời này chẳng có cái gì tự nhiên mà có, ví dụ như tình cảm của ông cụ Lục, có trời mới biết Giang Sắt đã tốn biết bao tâm tư mới có thể khiến ông nhìn mình bằng ánh mắt khác.
Cô hao tâm tổn sức như thế, cũng chỉ vì muốn đến gần người kia hơn.
Khe hở giữa cánh cửa tựa như biến thư phòng thành một thế giới riêng biệt, hai người đàn ông ngồi đưa lưng về phía cánh cửa, không hề biết cô gái mà bọn họ đang nhắc đến trong câu chuyện đang đứng ở bên ngoài.
"Càng nói càng vô lý. Tôi không có hứng thú với Sầm Sắt, dù cậu có tâng bốc cỡ nào thì trong mắt tôi, cô ấy cũng chỉ ở mức tầm thường mà thôi, với lại..."
Lục Hoài Nghiên nói đến đây, bàn tay đang nghịch bật lửa hơi ngừng lại, dường như đang cân nhắc nên dùng từ nào cho thích hợp, một lúc lâu sau, anh mới nghĩ ra một từ, "Nhạt nhẽo."
Tầm thường.
Nhạt nhẽo.
Hoá ra đây mới chính là cô trong mắt anh sao?
Cơn mưa tầm tã bên ngoài chầm chậm xâm chiếm cả cơ thể Giang Sắt.
Tay chân cô bắt đầu rét run, trái tim như rơi xuống vực sâu, nhưng khoé môi lại vô thức cong lên.
Tính tình Giang Sắt từ nhỏ đã thế. Trong lòng càng cuồn cuộn sóng cả thì nụ cười trên gương mặt cô càng thêm dịu dàng.
Nụ cười thấp thoáng bên môi, có lẽ đây là nụ cười dịu dàng nhất kể từ khi cô ra đời đến nay.
"Nghiên à!" Trong thư phòng, giọng Sầm Lễ như đang nghiến răng, "Cần gì phải nói khó nghe như thế? Đó là em gái tôi, cậu đừng quên, lúc gặp cậu, con bé cũng sẽ gọi cậu một tiếng anh!"
"Chính vì là em gái cậu nên tôi mới nói thật lòng. Cậu không ưa Phó Tuyển, muốn lợi dụng nhà họ Lục để phá hôn sự giữa hai nhà, nhưng cậu dựa vào đâu mà nghĩ Lục Hoài Nghiên tôi sẽ cam tâm tình nguyện đóng vai kẻ coi tiền như rác? Dựa vào giao tình giữa hai chúng ta? Hay là dựa vào một tiếng "anh Hoài Nghiên" của em gái cậu?"
Lục Hoài Nghiên ném bật lửa sang một bên, giọng điệu lạnh lùng như cơn gió rét lạnh giữa trời đông, "Thứ cho tôi nói thẳng, dù là cậu hay em gái cậu đều chưa có thể diện đến mức đó."
Tâm tư bị vạch trần, Sầm Lễ như quả pháo bị dính nước, thoắt cái đã tắt lửa.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng sấm đùng đùng cùng tiếng gió rít gào càng lúc càng đến gần.
Cô gái đứng ngoài cửa khẽ nhấc mí mắt, hờ hững phóng tầm mắt ra sắc trời bên ngoài, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ chán ghét.
Ngày giông bão thế này vẫn khiến người ta căm ghét như trước.
Giang Sắt xoay người bước từng bước trở về.
Hệt như lúc đến, bước chân nhẹ nhàng không gây bất kỳ tiếng động nào.
...
Giang Sắt vừa rời đi chưa đầy một lúc, trong phòng cô đã có người đến.
Quý Vân Ý dẫn vài nhà thiết kế bước vào phòng, có một người trong số đó đang cầm lễ phục trên tay.
Giang Sắt vừa đi vào, Quý Vân Ý đã ra hiệu cho người kia bước lên, nói, "Lễ phục đã được mang đến, con đi thay đi. Kể từ bây giờ trở đi, con không được ăn gì cả, muốn uống nước cũng phải hạn chế."
Giang Sắt nhìn chiếc váy cao cấp kia.
Đó là một chiếc váy cúp ngực với những đoá hoa cổ điển được thiêu tỉ mỉ trên từng lớp váy, nhuỵ hoa được đính đá quý. Khi cô cất bước, chiếc váy tựa như những vì sao trên bầu trời rơi xuống trần gian, tuy trông khá rườm rà, nhưng lại mang theo vẻ đẹp đoan trang đầy mơ mộng.
Ban đầu khi chọn màu váy, Quý Vân Ý muốn chọn nền trắng đính kim cương đen, nhưng Giang Sắt lại cố ý chọn màu đen.
Chỉ vì Lục Hoài Nghiên thích đồ đen.
Lúc này đây, Giang Sắt chỉ cảm thấy chiếc váy đen tuyền kia sao mà chướng mắt, khiến người ta căm ghét đến thế.
"Đổi váy khác." Ngay khi cô nhẹ nhàng lên tiếng, bước chân đã đi về phía phòng thay đồ.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Quý Vân Ý liền biết máu phản nghịch của cô lại trỗi dậy, nụ cười trên gương mặt của bà dần phai.
Đương lúc định lên tiếng, bà bỗng thấy Giang Sắt đứng khựng lại.
"Thôi, vẫn chọn chiếc váy này, không đổi nữa." Cô hờ hững cất lời, "Đây là váy con tự chọn, cớ sao lại không mặc?"
Lời cô nói hơi kỳ quái, không giống như câu hỏi mà càng giống tự hỏi tự trả lời hơn.
Mấy nhà thiết kế đồng loạt cúi gầm đầu, không dám nhìn lung tung.
Đến lúc này, dường như Quý Vân Ý mới nhận ra vẻ mặt tái nhợt khác thường của Giang Sắt, ngay lập tức, ánh mắt bà đảo một vòng nhìn lướt qua mấy người có mặt trong phòng.
"Mọi người ra ngoài trước đi."
Người rời đi hết, Quý Vân Ý tự mình cầm lễ phục đem sang cho Giang Sắt mặc vào.
Hai mẹ con đứng trước gương trang điểm.
Chiếc váy đen như biến cô gái trong gương thành một đoá hoa sơn trà trắng bung nở trong đêm đen, thanh khiết và cao quý, gương mặt tái nhợt của Giang Sắt lúc này lại giống như một yếu tố phá hỏng tổng thể.
"Sắt Sắt, nụ cười của con đâu rồi?"
Giang Sắt nghe thấy thế, khoé môi hơi nhếch, vẽ nên một nụ cười đủ chuẩn.
Lúc này Quý Vân Ý mới hài lòng, "Vừa lên thư phòng sao?"
"Vâng."
Ánh mắt Quý Vân Ý như thoáng hiểu ra, bà không hỏi Giang Sắt lên đó tìm ai, chỉ hỏi, "Vòng ngọc của nhà họ Phó mang đến đâu, con tự mang hay để mẹ mang giúp con?"
Câu hỏi có hai sự lựa chọn, kết quả chỉ có một đáp án.
Tối nay, cô buộc phải đeo chiếc vòng này.
Ánh mắt khẽ lướt xuống, Giang Sắt nhìn về chiếc vòng ngọc đang nằm trên bàn trang điểm.
Đó là một chiếc vòng phỉ thuý xanh, nước ngọc trong vắt, chất ngọc cao cấp, nghe nói đây là chiếc vòng từ thời đầu dân quốc được nhà họ Phó mua được trong một buổi tiệc bán đấu giá.
Lấy một chiếc vòng như thế làm quà tặng mừng lễ trưởng thành của Giang Sắt, có thể thấy thành ý của nhà họ Phó.
Giang Sắt biết nếu mình đeo chiếc vòng này lên tay sẽ có ý nghĩa gì.
Và cô cũng biết trách nhiệm của mình nếu đeo chiếc vòng này.
Cô ngước mắt hỏi Quý Vân Ý, "Là mẹ bảo anh đi tìm Lục Hoài Nghiên ư?"
"Anh con không muốn chúng ta hy sinh hôn nhân của con chỉ vì một dự án hợp tác. Nó nói con đã có người mình thích. Tuy nó không nói người con thích là ai..." Quý Vân Ý cười nhạt, "Nhưng Sắt Sắt à, hai năm qua con đi theo A Lễ sang nhà họ Lục biết bao nhiêu lần? Nếu không phải con thích Lục Hoài Nghiên, với cái tính của con thì làm sao lại có thể chịu ngồi coi kinh kịch mà xưa nay con vốn không thích với ông cụ Lục chứ? Nhà họ Lục tốt thì tốt thật, nhưng thằng bé kia..."
Nhận ra lời bà sắp nói ra không hợp lẽ, Quý Vân Ý kết thúc câu chuyện, đi lướt qua Giang Sắt, kéo tay cô lên, cầm chiếc vòng đeo vào tay cô.
"Nếu đã biết Lục Hoài Nghiên không có tình cảm với con thì con cũng nên chấp nhận sự thật. Từ bỏ một cách sáng suốt vẫn hơn là mù quáng đâm đầu vào, Phó Tuyển là một sự lựa chọn tốt, bất kể là với con hay là với nhà họ Sầm."
Quý Vân Ý nhẹ nhàng vỗ lên vai Giang Sắt, ra hiệu cô nhìn vào gương.
"Sắt Sắt à, con đừng quên con mang họ Sầm."
Đừng quên, con mang họ Sầm.
Giang Sắt nhìn lướt qua hai gương mặt không có nét nào giống nhau trong gương, suy nghĩ của cô bỗng chốc đờ ra vì lời nói này.
Không, không đúng.
Cô không phải họ Sầm.
Cô là Giang Sắt, cô không còn là Sầm Sắt của nhà họ Sầm ở Bắc Thành nữa.
...
Trong căn phòng tối đen như mực, rèm cửa kéo đến kín kẽ, không có bất kì tia sáng nào có thể lọt vào phòng.
Giang Sắt mở bừng mắt trong màn đêm.
Mạch suy nghĩ của cô hơi chậm lại, sau đó nhanh chóng nhận ra mình lại nằm mơ, giấc mơ lần này hơi cũ, đó là đêm lễ trưởng thành của cô.
Đã bao lâu rồi cô chưa từng mơ về tuổi mười tám của mình?
Khi ấy cô vẫn còn là Sầm Sắt, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Sầm.
Mà khi đó, Phó Tuyển vẫn chưa chết.
Cách một lớp rèm cửa, không biết sắc trời bên ngoài thế nào, Giang Sắt đành phải chống người ngồi dậy, cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường kiểm tra.
Năm giờ năm mươi chín phút, còn một phút nữa mới đến giờ báo thức được thiết lập từ trước.
Chẳng mấy chốc, khi tiếng chuông báo thức vang lên, một thông báo nhắc nhở từ app Calendar xuất hiện...
[Tám giờ tối, đến sân bay quốc tế Bắc Thành đón Sầm Dụ.]
Giang Sắt tắt màn hình.
Trong bóng đêm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Dụ là đàn em cùng trường của Giang Sắt, cũng chính là thiên kim chân chính của nhà họ Sầm.
Sau khi Sầm Dụ được đón trở về nhà họ Sầm, cuộc sống bị hoán đổi suốt 23 năm của hai người cũng sắp được quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó.