Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 3

Chiếc xe con màu đen bật mở hai luồng đèn pha sáng bừng, chầm chậm lái vào khu biệt thự Bắc Ngự.

Đây là khu biệt thự dù có tiền cũng khó mua được ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành, Sầm Dụ đã nghe danh từ lâu.

Khi xe dừng lại trước cổng biệt thự, ánh mắt Sầm Dụ vẫn còn lưu luyến trên cây hoa anh đào kép Nhật tựa như chiếc đèn chùm thuỷ tinh khổng lồ, không nỡ nhìn đi chỗ khác.

Hai ông bà lão tinh thần quắc thước đã đứng chờ sẵn ở ngay trước cửa.

Giang Sắt vừa xuống xe liền mỉm cười gọi họ là bác Đông và thím Trương, sau đó nghiêng đầu giới thiệu Sầm Dụ với hai người.

"Thím Trương là quản gia của biệt thự, bác Đông là đầu bếp kiêm nhà làm vườn, mấy gốc đào trong vườn đều do một tay bác Đông chăm sóc cả. Sau này bác Đông và thím Trương sẽ chăm lo cho cuộc sống hàng ngày và mọi chuyện ăn uống của em, cần gì thì em cứ nói với bọn họ."

Sầm Dụ mỉm cười chào hai người.

Cô nàng có vẻ ngoài xinh xắn, giọng nói lại ngọt ngào, tính tình không những không hề kiêu căng mà còn rất phóng khoáng, rất dễ gây thiện cảm với mọi người.

Trong lúc trò chuyện, Sầm Dụ lơ đãng nhìn về phía sau hai ông bà mấy lần, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ mấy người hầu thì chẳng còn ai khác.

Tâm trạng cô nàng có hơi phức tạp.

Hôm nay là ngày cô nàng chính thức trở về nhà họ Sầm, thế nhưng ba mẹ và cả anh trai ruột đều không ra sân bay đón mình, cũng không ở nhà chào mừng mình.

Có phải hơi quá đáng rồi không?

Lúc nhận con ở Đồng Thành, ba ruột của cô còn không thèm xuất hiện, chỉ có mỗi mẹ ruột đến. Rõ ràng là bọn họ làm lạc mất con, ít nhiều gì cũng phải làm chút gì đó để thể hiện thành ý chứ?

Im lặng một lúc, Sầm Dụ không còn giữ bình tĩnh được nữa, "Đàn chị, bọn họ đâu rồi?"

Mất vài giây Giang Sắt mới hiểu ra "bọn họ" mà Sầm Dụ nhắc đến là ai.

"Biệt thự này chỉ có chị ở. Chủ tịch ở nhà cũ của nhà họ Sầm, bà Quý thì quanh năm ở nước ngoài. Hôm nay hai người đều không có ở trong nước, nếu không có gì bất ngờ thì tầm hai hôm nữa em sẽ được gặp bọn họ. Còn anh..." Giang Sắt cười, "Tin chị đi, anh ấy không xuất hiện mới là chuyện tốt."

Sầm Dụ vô thức nhìn sang Giang Sắt.

Chủ tịch, bà Quý.

Cách xưng hô của đàn chị với ba mẹ nuôi hình như có hơi khách sáo...

Sầm Dụ ghìm lại cơn tò mò, cười hỏi, "Sao anh của em không xuất hiện mới là chuyện tốt?"

Hai từ "của em" này được sử dụng rất tốt, ý cười bên khoé môi Giang Sắt lại sâu thêm, cô lên tiếng giải thích, "Anh ấy keo lắm, nếu anh ấy không xuất hiện thì món quà gặp mặt của em mới có giá."

Sầm Dụ, "..." Lý do này rất có lời cho cô nàng, chậc, anh trai chỉ là phù du, money mới là thứ quan trọng.

Thím Trương đứng bên cạnh lắc đầu cười, "Con lại trêu cậu chủ nữa rồi."

Bà nhìn sang Sầm Dụ, nói, "Dự án của cậu chủ bên châu Úc đang vào giai đoạn then chốt, công việc bên đó không buông ra được nên cậu ấy không thể về. Mấy hôm trước cậu ấy đã dặn dò đâu vào đấy cả rồi, bảo bọn tôi phải chăm sóc cho cô thật tốt."

Nếu Sầm Lễ thật sự có lòng, cớ sao lại không thể nhín chút thời gian dù chỉ là một ngày.

Sầm Dụ cười, không để tâm mấy lời của thím Trương.

Bác Đông đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi, sau khi ăn xong, Giang Sắt liền đưa Sầm Dụ lên tầng hai.

Căn phòng nằm ở phía nam trên tầng hai là phòng ngủ của Giang Sắt, không gian gần 200 mét vuông nhưng lại không có nhiều vật dụng gia đình, phong cách Wabi Sabi với tone nâu chủ đạo hiện ra trước mắt, tone màu tuy ấm áp nhưng lại toát lên một cảm giác ảm đạm và cô đơn.

Rất giống cảm giác mà Giang Sắt mang đến cho mọi người.

Trông có vẻ ấm áp, nhưng thực ra lại rất lạnh lùng.

Có duy nhất một điểm không hài hoà với căn phòng chính là, toà lâu đài khổng lồ được lắp ráp từ các mảnh gỗ cao bằng đầu người được đặt ở trong góc phòng.

Những khối gỗ vàng rực rỡ, xanh dương đậm, và cả xanh lá, những màu sắc đặc thù chỉ có trong truyện cổ tích lại xuất hiện ở một nơi thế này, quả thật không hề ăn nhập với nhau.

Ánh mắt Sầm Dụ lướt qua toà lâu đài kia, nhanh chóng nhìn sang chiếc vali đặt bên giường. Vali đang mở, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, hai quyển sách và ba cái hộp gỗ.

Đồ đạc đúng là ít đến đáng thương.

Giang Sắt đi tới đóng vali lại, sau đó bước đến ngồi xuống chiếc sofa vải bố đặt bên cửa sổ, cười nhạt, "Ngày mai chị sẽ rời khỏi đây, đây là căn phòng chị từng ở, nếu em không thích có thể đổi sang phòng khác, cũng có thể tân trang sang phong cách mà em thích."

"Không cần, không cần đâu." Sầm Dụ vẫy tay, chỉ lên trần nhà, "Em đã nói với thím Trương rồi, sau này em sẽ ở trên tầng ba."

Tuy căn biệt thự này là tài sản trên danh nghĩa của cô nàng, nhưng Sầm Dụ vốn chẳng muốn chiếm phòng ngủ của Giang Sắt.

Nhà họ Giang vẫn còn giữ lại phòng cho cô kìa, phòng cho những lúc cô muốn về đó thì vẫn còn có chỗ nghỉ ngơi. Về tình về lý thì cô cũng nên giữ lại một chỗ ngủ cho đàn chị.

Đàn chị đã quen ở trong căn phòng kia, thế thì cứ giữ lại cho chị ấy.

Giang Sắt không để tâm đến chuyện cô nàng ở đâu, cô chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi cầm lấy một xấp giấy tờ dày cộm trên bàn trà bên cạnh sofa đưa cho Sầm Dụ.

"Khi nào rảnh em nhớ đọc hết đống này, đây đều là những người sau này em phải gặp."

Sầm Dụ tò mò giở ra xem thử, tờ đầu tiên hiện lên cái tên Sầm Minh Hoành cực kỳ bắt mắt.

Đây là... ba ruột của cô nàng, chủ tịch tập đoàn Sầm thị.

Dưới cái tên chính là tiểu sử và mối quan hệ của ba cô nàng, còn có cả sở thích, những điều kiêng kỵ, cực kỳ chi tiết, được viết đầy đủ tận mấy trang.

Sầm Dụ lại giở tiếp, kế tiếp là cái tên Quý Vân Ý.

Ừm, đây là người mẹ hoạ sĩ tài hoa hơn người của mình.

Không cần xem nữa Sầm Dụ cũng đã đoán được ít nhiều, phía sau đoán chừng đều là những người có máu mặt ở Bắc Thành, đàn chị đã giúp cô tổng hợp lại một quyển "Sổ tay nhân vật".

Phải công nhận, phần tài liệu này chính là thứ cô cần nhất hiện giờ.

Sau khi được nhà họ Sầm nhận lại, cô gần như không thể chờ đợi để hoà nhập vào giới này, kết bạn với những người có tên tuổi vang dội mà trước đây mình đã từng được nghe đến.

Sầm Dụ ôm chồng tư liệu như đang ôm một đống vàng, thật lòng nói lời cảm ơn với Giang Sắt, "Đàn chị, chỉ có chị là hiểu em, em cám ơn chị."

Dứt lời, cô nàng lại bật cười hì hì, "Em cảm thấy giấc mộng làm đại gia Đồng Thành càng lúc càng gần hơn rồi."

"Cám ơn chị cái gì?" Giang Sắt phì cười, "Nếu không có sự cố năm xưa thì em đã sớm biết những người này rồi."

Đây là lần đầu tiên hai người nhắc đến chuyện bế nhầm sau khi gặp lại nhau.

Sầm Dụ hấp háy đôi mắt, chợt hỏi, "À, đàn chị này, chị có xem Trái tim mùa thu chưa?"

Lại là bộ phim này?

Ba tiếng trước, cô đã nghe cái tên này từ chỗ Quách Thiển.

Giang Sắt cười đáp, "Chưa, nhưng chị cũng biết sơ sơ kịch bản."

"Trước đây em cũng chưa xem, đến khi thằng em khỉ gió của em gọi em là Sầm Shin Ae thì em mới chạy đi xem!" Sầm Dụ bày ra vẻ mặt như bị sét đánh, "Tính ra thì em hạnh phúc hơn Choi Shin Ae rất nhiều, ba mẹ và chị hai rất thương em, ngoại trừ thằng Dã hay ngứa đòn thì cuộc sống của em ở nhà..."

Giọng nói lảnh lót của Sầm Dụ bỗng dưng ngắt lại, cô nàng chợt nhớ ra suốt quãng đường về đây, mình hỏi rất nhiều chuyện về nhà họ Sầm, nhưng đàn chị chưa từng nhắc đến nhà họ Giang.

Cô nàng nhéo tai, bấy giờ mới lên tiếng, "Đàn chị này, chuyện về... là về bên nhà kia, chị có gì muốn hỏi em không?"

"Không."

Giang Sắt quả thật không có gì muốn hỏi.

Cô và nhà bên kia rốt cuộc vẫn có quãng thời gian 23 năm đầy xa lạ chắn ngang, thực sự không cần phải tò mò, cũng chẳng cần phải mong chờ điều gì.

Một người khi đã quá mức cố chấp, quá háo hức với một thứ gì đó, thì điều đầu tiên đánh bại họ chính là nỗi đau khi cầu mà lại không có được.

Cô sẽ không cho phép bản thân mình phạm sai lầm này.

Hơn nữa, cô đến Đồng Thành không phải vì gặp người nhà họ Giang, gặp họ chỉ là tiện đường mà thôi.

Cô đến Đồng Thành là vì có chuyện quan trọng hơn.

Sầm Dụ thấy cô có vẻ không muốn hỏi gì, lại hấp háy đôi mắt, nói, "Không nói mấy cái khác, nhưng ba mẹ có mở một quán bar, tên là Vong Xuyên, rượu ở đó rất ngon, chị nhất định phải nếm thử đấy."

Giang Sắt sững sờ, "Vong Xuyên?"

Nếu như nhớ không lầm thì ba ruột của cô tên là Giang Xuyên...

Sầm Dụ cũng nghĩ đến chuyện này, phụt cười, "Trước đây tên quán bar không phải tên này, đây là tên mẹ tự đổi đấy. Còn lý do vì sao bà lại đổi tên này thì chị chờ mẹ kể chuyện của bà với ba thì sẽ biết ngay thôi."

Nhìn nụ cười của Sầm Dụ liền biết câu chuyện này hẳn là rất thú vị.

Giang Sắt khẽ cười, cũng chẳng ừ hử gì.

Hai người trò chuyện câu được chăng, đến khi thím Trương đi lên gõ cửa, Sầm Dụ hào hứng đi theo bà chọn phòng ngủ.

Cô nàng vừa đi, căn phòng tràn ngập tiếng cười bất chợt quay lại sự yên tĩnh.

Giang Sắt ngồi yên bất động trên sofa một lúc, sau đó mới đứng dậy, chậm rãi quan sát cả căn phòng, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trước toà lâu đài lắp ráp nằm ở một góc phòng.

Toà lâu đài này rất to, áng chừng ba, bốn mét vuông.

Cô đã phải dành hết thời gian rảnh trong suốt mấy năm liền mới xây xong toà lâu đài này.

Giang Sắt bước sang, ngồi xổm xuống trước toà lâu đài, ngắm nhìn nó một lúc lâu, sau đó cô vươn tay ra, nhẹ nhàng rút đi một khối gỗ nằm dưới tầng cuối cùng.

Một giây sau, cả toà lâu đài hoàn toàn sụp đổ trong tiếng rơi đầy hỗn loạn của những khối gỗ.

Trong đôi mắt đen lay láy như chất chứa tâm sự, Giang Sắt khẽ cười, cô đứng bật dậy, mở vali đang đặt ở một bên, vứt khối gỗ mà mình vừa rút ra vào vali.

Cô không hề quay đầu nhìn đống bừa bộn kia lấy một cái.

...

Sáng sớm hôm sau, Giang Sắt tạm biệt bác Đông và thím Trương, được chú Lưu lái xe đưa ra sân bay.

Bác Đông và thím Trương vốn định đi tiễn cô, nhưng cô không cho.

Hai ông bà đã chăm sóc cô từ lúc cô mới sinh chưa được bao lâu, bây giờ thấy cô thế này, từ sớm tinh mơ đã không kiềm được nước mắt.

Xưa nay Giang Sắt không chút đồng cảm với nước mắt của người khác, dù người ta có khóc lóc đáng thương cỡ nào thì cô vẫn có thể điềm nhiên không quan tâm.

Nhưng cô lại không muốn nhìn thấy nước mắt của bác Đông và thím Trương.

Tuy chú Lưu nhỏ hơn bác Đông và thím Trương mười mấy tuổi, làm việc ở nhà họ Sầm cũng không lâu bằng hai người, không có tình cảm sâu đậm với Giang Sắt như bác Đông và thím Trương, nhưng khi Giang Sắt bước xuống xe, ông vẫn không kiềm được, vành mắt đỏ hoe.

Trước khi xuống xe, Giang Sắt vẫn dặn dò ông như thường lệ, "Chú Lưu, lái xe cẩn thận nhé."


Chú Lưu ừ một tiếng, nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Giang Sắt.

Theo thói quen, Giang Sắt đến trước giờ bay hơn nửa tiếng.

Sau khi xử lý thủ tục ký gửi hành lý, cô vừa bước vào phòng chờ, đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Giang Sắt mỉm cười, tìm một nơi yên lặng rồi thong thả nhận điện thoại, "Chị tính thời gian cũng chuẩn thật đấy, tôi vừa mới đến phòng chờ."

Hứa Châu ở đầu bên kia cười đáp, "Tốt xấu gì cũng từng làm trợ lý của cô mấy năm nay, chút bản lĩnh này tôi hẳn phải có chứ."

Cô ấy ngừng một lúc, rồi nói, "Giám đốc, tất cả tài sản dưới danh nghĩa của cô đều đã được bàn giao lại, tôi đã làm theo lời cô dặn, sang tên lại hết cho cô Sầm Dụ."

Tài sản dưới danh nghĩa Giang Sắt không ít, mười mấy căn biệt thự cả trong lẫn ngoài nước, nào là siêu xe, du thuyền, có cả mấy rương đồ cổ cũng như châu báu, và tầm hơn mười mấy bức tranh chữ quý hiếm.

Bao nhiêu đó tài sản lại có thể sang tên thành công chỉ trong vòng một tháng, phải công nhận hiệu suất làm việc của Hứa Châu quá cao.

"Vất vả cho chị rồi, Châu Châu." Giang Sắt nói, "Còn nữa, khi nào chị mới chịu sửa miệng đây? Giám đốc Hoằng Thịnh không còn là tôi nữa, mà là chị đấy."

Hứa Châu im lặng một lúc, lên tiếng, "Cô cũng biết mà, sở dĩ tôi tiếp nhận vị trí của cô cũng là vì không muốn chắp tay dâng hết tâm huyết của cô cho người khác. Chờ cô trở về, vị trí này vẫn là của cô."

"Tôi sẽ không về đâu, Châu Châu." Giang Sắt ngẩng đầu nhìn nhóm hành khách đang ở trên máy bay bên ngoài khung cửa sổ, cất giọng vô cùng bình thản, "Sở dĩ tôi ra sức dẹp hết nghị luận để đưa chị lên vị trí giám đốc cũng là vì tôi không nỡ giao Hoằng Thịnh cho kẻ khác. Thế nên chị Hứa Châu à, tương lai của Hoằng Thịnh phải nhờ cả vào chị đấy."

"Giám đốc à!"

Sống mũi Hứa Châu cay cay, gương mặt xưa nay vốn nghiêm túc giờ lại biến sắc, cô ấy hoàn toàn không ngờ Giang Sắt lại dễ dàng từ bỏ Hoằng Thịnh như thế.

Hoằng Thịnh là công ty công nghệ được Giang Sắt tiếp nhận khi cô được 18 tuổi và đang học năm thứ ba đại học. Năm ấy Hoằng Thịnh xảy ra sự cố an toàn cực kỳ nghiêm trọng, cổ phiếu tụt dốc không phanh, nhóm quản lý cấp cao đua nhau từ chức.

Sầm thị giàu nứt đố đổ vách khi đó đã mua lại Hoằng Thịnh làm quà tặng cho Giang Sắt.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nói với người ngoài.

Sự thật là, Hoằng Thịnh chính là chút "lợi ích" mà Giang Sắt đã tranh thủ đòi cho mình trong buổi lễ trưởng thành hôm ấy, và cái giá đánh đổi chính là cô phải ngoan ngoãn đeo vòng tay của nhà họ Phó tặng.

Một Hoằng Thịnh vốn chẳng có ai xem trọng, nhưng cái khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt chính là, Giang Sắt chỉ mất bốn năm để hồi sinh Hoằng Thịnh, từ một công ty đang trên bờ vực phá sản với số nợ lên đến 1 tỷ 2 bắt đầu sinh lời 160 triệu.

Không một ai tin đây là kỳ tích do Giang Sắt tạo ra, mọi người đều nghĩ rằng đó là do nhà họ Sầm đã tìm cho Giang Sắt một đoàn cố vấn chất lượng và chi một số tiền lớn để khơi thông quan hệ giúp cô, thế nên mới có thể khiến Hoằng Thịnh bắt đầu có lãi.

Chỉ có mỗi Hứa Châu kề vai chiến đấu với cô mới biết, kỳ tích của Hoằng Thịnh là do Giang Sắt đã đánh đổi biết bao nhiêu đêm tăng ca thâu đêm suốt sáng, dùng từng cái từng cái hợp đồng để đổi lấy.

Cô ưu tú hơn bất kỳ người nào khác, cũng cố gắng hơn vô số người, dựa vào đâu mà người như thế lại phải rơi vào tình trạng tay trắng mất hết tất cả?

Hứa Châu cảm thấy không đáng thay Giang Sắt.

"Nếu không có cô cũng sẽ không có Hoằng Thịnh của ngày hôm nay, dù cô không phải họ Sầm thì bọn họ cũng không có quyền tước đoạt chức vụ của cô."

"Châu Châu, không có ai tước đoạt chức vụ của tôi cả, là tôi tự mình từ chức."

Tầm mắt Giang Sắt nương theo chiếc máy bay đang chầm chậm cất cánh bay lên trời cao.

Đây là điều kiện mà cô đã đồng ý với nhà họ Sầm, nếu muốn rời khỏi nhà họ Sầm, cô phải trả lại tất cả mọi thứ mà cô có được từ bọn họ.

Hứa Châu thoáng im lặng, rồi lại hỏi, "Vì sao?"

"Nếu trước đây tôi không mang họ Sầm, Hoằng Thịnh làm sao đến tay tôi? Tôi đổi họ thì cũng phải trả hết những thứ đi kèm theo cái họ này." Giọng Giang Sắt cực kỳ bình tĩnh, không hề mang theo ấm ức hay lưu luyến, "Chị Hứa Châu, đây là chuyện hiển nhiên, cũng là chuyện vô cùng công bằng."

...

Từ Bắc Thành bay đến Đồng Thành tầm ba tiếng đồng hồ, Giang Sắt đi vào lối VIP vừa sát giờ bay.

Cô tiếp viên hàng không đứng trước cửa cabin máy bay vẫn chưa phát hiện ra vị hành khách đến cuối cùng, đôi mắt mèo xinh đẹp vẫn còn lưu luyến về phía khoang hạng nhất, dường như đã bị người nào đó câu mất hồn.

Đến khi Giang Sắt đi lướt qua người mình, cô tiếp viên mới vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói bổ sung, "Chào mừng quý khách."

Giang Sắt quay sang gật đầu với cô nàng.

Cô tiếp viên nhìn cô, hơi giật mình, chỉ cảm thấy cô gái này còn đẹp hơn những ngôi sao mà mình từng phục vụ, hơn nữa lại rất quen mắt, nhưng không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu.

Trong khi tiếp viên hàng không đang cố gắng lục tìm trong trí nhớ của mình, Giang Sắt đã xách chiếc túi màu đen đi vào khoang hạng nhất.

Một bóng hình quen thuộc bỗng đập vào mắt cô.

Người đàn ông vẫn mặc bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công như mọi khi, phía trên chiếc cà vạt màu xanh xám chính là quả tám Adam đang chầm chầm chuyển động.

Anh đang cúi đầu nghe điện thoại.

Từ chỗ Giang Sắt, cô có thể nhìn thấy sống mũi cao ngất và hàng mi đen dài của anh, chiếc kính gọng vàng vắt ngang sống mũi làm nổi bật làn da trắng trẻo, tựa như lớp tuyết phủ kính mái hiên khi vào đông, không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt từ đầu ngón tay.

Giang Sắt không hề dừng bước, cô chỉ nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt, ngay lúc này, người đàn ông lại ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.

Bất ngờ trông thấy Giang Sắt xuất hiện ở đây, vẻ mặt anh cũng chẳng có thay đổi gì.

Cuộc điện thoại này hiển nhiên đã đi đến hồi cuối, người đàn ông chậm rãi dùng tiếng Pháp đáp lại, "A plus tard." (Tạm biệt.)

Từ khi hai người chạm mắt đến khi anh kết thúc cuộc gọi, ánh mắt của anh vẫn dừng trên người Giang Sắt.

Trong không gian nhỏ hẹp như thế, oan gia lại gặp nhau. Với người có giáo dưỡng như Giang Sắt, cô sẽ nở nụ cười đúng mực, hỏi thăm anh vài câu bâng quơ.

Đeo chiếc mặt nạ ôn tồn lễ độ, lá mặt lá trái với người khác là chuyện mà cô am hiểu nhất.

Nhưng bây giờ.

Khi đang trên chuyến bay rời khỏi Bắc Thành đến Đồng Thành.

Cô đã không còn là người nhà họ Sầm.

Chiếc mặt nạ này cô cũng xin phép được từ bỏ.

Thế là, cô bình thản dời tầm mắt đi, chậm rãi đi lướt qua chỗ ngồi của Lục Hoài Nghiên, ngồi xuống ghế phía sau của anh, toàn bộ hành trình đều không thèm nhìn anh lấy một cái.

Dường như, anh chỉ là một người xa lạ.

Không khí bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Lý Thuỵ ngồi bên cạnh Lục Hoài Nghiên cũng chẳng dám thở mạnh, nếu như anh ta không nhìn lầm, hình như sau khi Lục tổng cúp điện thoại, anh đang định lên tiếng chào hỏi với cô Giang.

Nhưng không ngờ lại bị cô Giang ngó lơ.

Đây chắc có lẽ là lần đầu tiên anh bị người ta bơ.

Chậc chậc, xem đi, nghiệp báo tới rồi đó.

Hôm qua anh thờ ơ với người ta, hôm nay người ta biến anh thành không khí luôn.

Lý Thuỵ len lén nhìn sang bên cạnh.

Người đàn ông giữ vẻ mặt bình thản hờ hững giống hệt Giang Sắt, sau khi buông điện thoại xuống, anh liền cầm xấp giấy tờ bên cạnh lên, thờ ơ lật xem

Giống như, người vừa đi lướt qua người anh chỉ là một người xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận