Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 21

Quả hồng đông lạnh đêm ấy vừa mềm vừa mọng nước, tựa như ly đá bào mát lạnh giữa ngày hè.

Lục Hoài Nghiên chưa bao giờ đụng tới mấy món vừa mềm vừa dẻo như thế, nhưng bữa đó anh lại ăn sạch chén hồng đông lạnh ấy không chừa lại miếng nào.

Đến khi ra về, biết anh chuẩn bị đến chùa Hàn Sơn, Giang Sắt đi vào nhà mang một cái bình tráng men lớn chừng một nắm tay ra, nhờ anh mang hồng đông lạnh sang cho bà Hàn Nhân.

Bình tráng men trắng như tuyết, quả hồng đông lạnh được vùi vào trong một lớp tuyết mịn.

Trên đường đến chùa Hàn Sơn, vì sợ tuyết trong bình tan đi nên Lục Hoài Nghiên không dám bật chế độ sưởi ấm, trái lại còn mở cả cửa sổ, chạy một mạch đến núi Tê Hàn.

Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Nhân vừa kết thúc khoá tụng buổi sáng trở về thì trông thấy Lục Hoài Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế đôn vải trước tiền sảnh, trong tay anh còn cầm một cái bình tráng men được đựng trong chiếc túi lưới đan bằng dây thừng.

Trong rừng trúc này, Lục Hoài Nghiên cũng có chỗ nghỉ riêng, là một căn nhà trúc khác bên cạnh hồ Trúc Âm, thế nên Hàn Nhân không biết anh đã đến đây từ khi nào.

Vừa lấy chìa khoá ra bước lên trước mở cửa, bà vừa cười nói, "Sao con dậy sớm thế? Mẹ nghe trợ lý Lý kể lại, tối qua con bảo cậu ta đi bắn pháo hoa, làm mẹ cứ tưởng hôm nay con phải ngủ đến trưa mới dậy chứ."

"Con vẫn đang điều chỉnh lại đồng hồ sinh học." Lục Hoài Nghiên cởi giày đi vào nhà, cầm theo cả cái bình tráng men bước vào, "Tối qua Giang Sắt nhờ con mang đến cho người, đây là hồng nhà cô ấy trồng."

"Vừa hay có thể lấy ra làm trà." Lúc nhận lấy cái bình, Hàn Nhân còn lướt mắt đánh giá Lục Hoài Nghiên một lượt, cười nói, "Màn pháo hoa kia là dành cho Sắt Sắt à? Sao rồi, con bé có thích không?"

Thích không ư?

Dĩ nhiên là không rồi, cũng chẳng thấy cô cảm động gì.

Còn không bằng một trái hồng đông lạnh.

Dáng vẻ vừa run cầm cập vừa ăn hồng đêm qua của cô trông còn sinh động hơn cả khi cô nhìn thấy màn pháo hoa kia biết bao nhiêu.

Lục Hoài Nghiên lên tiếng, "Hay là lát nữa để người tự đi hỏi cô ấy?"

Hàn Nhân có lòng muốn tạo thêm nhiều cơ hội cho Lục Hoài Nghiên, bà đồng ý ngay tắp lự, "Được, chúng ta gọi cho Sắt Sắt, hỏi con bé có muốn lên núi chơi một chuyến không."

Lục Hoài Nghiên gật đầu, sau đó, anh đưa tay nhìn đồng hồ rồi bỗng nói, "Đợi sau 10 giờ rồi người hãy gọi, bây giờ vẫn còn sớm."

Không biết anh đang nghĩ đến chuyện gì, khi nói lời này, khoé môi vẽ lên một độ cong nho nhỏ khiến anh càng thêm dịu dàng.

Hàn Nhân nhắc nhở, "Lát nữa Sắt Sắt đến chơi, con phải cười giống thế này này. Đừng có suốt ngày trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền kia nữa, mặt mày cứ đanh lại thế, có khi Sắt Sắt cũng chẳng chịu uống trà cùng con ấy chứ."

Lục Hoài Nghiên đánh mắt nhìn sang cái bình tráng men kia, sảng khoái đồng ý, "Vâng, con nhớ rồi."

Hàn Nhân gọt quả hồng bỏ vào trong tách trà, tranh thủ nhìn sang Lục Hoài Nghiên, nghiêm túc nhấn mạnh, "Khó khăn lắm mới chịu ưng được một cô gái, con đừng có hù con gái người ta chạy mất đấy." Bà lại trả lại những lời mà anh đã từng nói trong điện thoại với bà ngày hôm trước.

Lục Hoài Nghiên vẫn ung dung đáp lại, "Con biết rồi."

Hàn Nhân không đoán được thái độ của anh, lại không muốn can thiệp quá sâu, dù sao đứa con trai này của bà từ nhỏ đã không thích bị người khác can thiệp vào chuyện của mình. Bà không hỏi tiến triển giữa anh và Giang Sắt nữa, chỉ hỏi thêm mấy câu về lịch trình tiếp theo của Lục Hoài Nghiên.

Nghe nói mấy hôm nữa anh sẽ trở về Bắc Thành, như nhớ đến điều gì, bà hỏi ngay, "Sắt Sắt có về Bắc Thành cùng con không? Thằng Lễ bảo nó đã liên lạc với Sắt Sắt, muốn bảo con bé về Bắc Thành một chuyến để tham dự tiệc liên hoan của nhà họ Sầm."

Lục Hoài Nghiên đang cầm ấm đi rót nước, nghe thấy lời này của Hàn Nhân, anh chợt nhớ lại mấy lời mà hôm qua Giang Sắt đã nói với anh...

"Sầm Dụ là đàn em mà tôi rất tán thưởng, tôi rất thích cô ấy. Tiệc liên hoan năm nay của nhà họ Sầm chính là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong đời của cô ấy, mong sếp Lục nhỏ hãy nể mặt tôi mà đến chung vui."

Cô đúng là rất bảo vệ cô nàng đàn em kia.

Lục Hoài Nghiên đổ đầy nước vào ấm gang rồi đặt lên lò, dửng dưng đáp lại, "Cô ấy không đi đâu."

Tiệc liên hoan cuối năm của nhà họ Sầm, Sầm Dụ chính thức lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Sầm bước vào giới thượng lưu của Bắc Thành.

Cô nàng mới là người hoàn toàn xứng đáng trở thành tiêu điểm trong bữa tiệc hôm ấy.

Nếu Giang Sắt xuất hiện, mọi người sẽ chỉ chú ý đến "drama" giữa cô và Sầm Dụ, một bữa tiệc sang trọng có thể sẽ biến thành tiệc trà của hội bà tám.

"Không đi cũng tốt." Hàn Nhân cười nói, "Bên bờ Phú Xuân có không ít sự kiện chào đón năm mới, con bé ở đây đón tết cũng rất vui. Lần này về Bắc Thành con cứ nán lại thêm ít ngày chơi với ông nội."

Lục Hoài Nghiên ừm một tiếng, "27 con sẽ về Bắc Thành."

Hơn nửa năm nay, anh không sang châu Âu thì cũng đến Đồng Thành, thỉnh thoảng về Bắc Thành cũng chỉ ở lại một hai ngày rồi đi ngay, ông cụ Lục đã giục anh về nhà không biết bao nhiêu lần.

Nếu anh còn không chịu về, e là ông cụ sẽ đích thân đến Đồng Thành để bắt người mất.

Sốt sắng gọi anh về Bắc Thành không gì ngoài chuyện thấy anh đã lớn tuổi, sự nghiệp cũng đã có, thế nên, thế nên chuyện chung thân đại sự của anh đã được ông cụ liệt vào danh sách quan trọng nhất.

Tâm tư ấy của ông cụ Lục, ngay cả bà Hàn Nhân cũng nhìn ra.

Bà nhìn Lục Hoài Nghiên, nói, "Ông nội của con đã mấy lần nói với mẹ muốn sắp xếp cho con xem mắt, hôm qua ông còn gửi cho mẹ xem ảnh của mấy cô gái, nói rằng muốn hỏi ý kiến của mẹ."

Lục Hoài Nghiên khẩy than trong bếp lò, từ tốn đáp lại, "Người nói với ông cụ về Giang Sắt rồi sao?"

"Chuyện chưa đâu vào đâu, sao mẹ lại dám nói với ông?" Bà Hàn Nhân nói, "Chuyện của con và Giang Sắt thì con tự đi nói với ông, đỡ cho ông phải tốn công phí sức sắp xếp chuyện xem mắt cho con nữa."

Lục Hoài Nghiên mỉm cười, nhấc ấm gang đang sôi sùng sục lên, "Người yên tâm, con không có ý định xem mắt, dù ông nội có kề dao vào cổ con thì con cũng sẽ không đi. Nếu con đã không vừa ý thì không ai có thể ép con cưới người con không thích."

Lúc bấy giờ, bà Hàn Nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Hoài Nghiên ngồi uống trà với bà một lúc, sau đó sang căn phòng trống bên cạnh để làm việc. Lúc anh gọi xong mấy cuộc điện thoại quốc tế thì cũng đã qua 10 giờ.

Anh bước ra khỏi phòng, đi xuyên qua phòng khách, đến thư phòng đối diện.



Bà Hàn Nhân đang cầm bút lông chép kinh ở bên trong, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, bà lên tiếng, "Con làm việc xong rồi à?"

Lục Hoài Nghiên "Vâng" một tiếng, "Giang Sắt không đến ạ?"

Hàn Nhân vẫn chưa ngừng bút, bà vừa viết vừa nói, "Con bé định đến ngõ Cẩm Tú xử lý chút việc, bảo là vài bữa nữa có rảnh sẽ đến thăm mẹ sau."

Lục Hoài Nghiên nhướng mày.

Ngõ Cẩm Tú?

Cửa tiệm sườn xám kia ư?

...

Số 39, ngõ Cẩm Tú.

Giang Sắt đứng trên bậc thềm của cửa tiệm, vẻ mặt hờ hững nhìn đám người đứng bên dưới.

"Trần đời chưa thấy ai vô sỉ thế này, dám tuỳ tiện cầm một bức tranh đến đây để lừa tiền người ta!" Một cụ bà với mái tóc hoa râm đang ngồi bẹp trên đất giãy nãy khóc lóc, chỉ thẳng tay vào Giang Sắt mắng mỏ, "Lão đây sống bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp được một người xấu tính xấu nết như thế!"

Bên cạnh bà cụ còn có ba người đàn ông thân hình vạm vỡ đứng chắn ngang, ai nấy đều tầm ba, bốn chục tuổi, trông có nét hao hao với bà cụ. Trên tay người có vóc dáng cao to nhất còn đang cầm điện thoại quay phim lại.

Trong tiệm sườn xám, Hà Miêu nhìn bóng lưng của Giang Sắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang nói với Trương Nguyệt đang đứng đối diện, "Cô ơi, cô vào trong nghỉ đi, để em ra ngoài xem sao."

Cô nhóc vừa nói xong toan đi qua quầy hàng, lại bị Trương Nguyệt ngăn lại.

"Em ra đó làm gì? Cảnh sát sắp đến rồi. Hơn nữa chẳng phải cô Giang đã nói rồi sao, cô ấy có thể giải quyết đám người này, chúng ta cứ ở đây đợi là được."

"Em biết chị Giang rất siêu, lần trước đám người này xộc vào tiệm đập phá, cũng nhờ có chị Giang gọi cảnh sát đến đuổi bọn họ đi." Hà Miêu mấp máy đôi môi, "Nhưng bây giờ cảnh sát vẫn chưa đến mà? Chị ấy chỉ có một thân một mình, em muốn ra đó tiếp thêm khí thế cho chị ấy!"

"Em không sợ à?"

Mấy gã đàn ông đứng ngoài cửa tiệm nom rất bặm trợn, vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ trêu.

Năm nay Hà Miêu chỉ mới 19 tuổi, nói không sợ thì là giả, nhưng con người không thể vì sợ mà cứ núp ở phía sau, đợi người ta ra mặt bảo vệ mình được.

"Có sợ cũng phải bước ra! Không thể lúc nào cũng đứng chờ chị Giang đứng chắn phía trước được!"

Câu nói này vang vọng đầy mạnh mẽ, mang theo khí thế nghé con chẳng sợ cọp, Trương Nguyệt sững sờ, quên luôn cả việc thu lại bàn tay cứng đờ giơ ra giữa không trung.

Hà Miêu không nhận ra vẻ bất thường của cô mình, cô nhóc bước tới bên cạnh Giang Sắt, hét khản cả giọng, "Tôi mới là người chưa bao giờ thấy ai mặt dày như mấy người đấy! Đã nói chỗ chúng tôi có camera theo dõi. Tất cả việc làm của các người đều sẽ trở thành chứng cứ cung cấp cho toà án sau này đấy, có biết chưa hả? Mấy người tưởng cửa tiệm bọn tôi là sân nhà của mấy người hay gì, muốn đập là đập!"

Hà Miêu đứng sát rạt Giang Sắt, cô nhóc vừa rống to một tràng, bên tai Giang Sắt cũng ù đi.

Cô cúi đầu, thoáng nhìn thấy bàn tay run run của Hà Miêu, gương mặt vốn không lộ cảm xúc cũng dần gợn sóng.

"Không cần phải sợ, đám người gây chuyện mà giống trống khua chiêng giống thế này thì càng nhát gan." Giang Sắt nhẹ nhàng trấn an cô nhóc một câu, "Kẻ ác thật sự sẽ im hơi lặng tiếng mà ra tay."

Dưới bậc thềm, bà cụ đang gào khóc ăn vạ nghe thấy lời này thì khựng lại ngay lập tức, đứng bật dậy khỏi đống tuyết, hai cánh tay dính đầy bùn tuyết định nhào tới túm lấy áo khoác của cô.

Vì đang nghỉ lễ, ngõ Cẩm Tú bình thường vốn vắng vẻ chẳng thấy bóng người giờ đây lại trở nên đông đúc hơn, vài ba người đi đường nghe thấy tiếng la hét của bà cụ từ xa đã tụ lại hóng "drama".

Nhưng không một ai ra tay giúp đỡ.

Giang Sắt chẳng quan tâm đến mấy người xung quanh, cô lẳng lặng đứng trên bậc thềm, không lùi lấy nửa bước, gương mặt cũng không có vẻ gì là sợ hãi.

Trong một studio chụp ảnh nằm chếch phía đối diện, Lý Thuỵ đứng bên cửa sổ tầng hai, ngập ngừng hỏi, "Sếp Lục nhỏ, không cần sang bên đó giúp đỡ thật sao? Bà cụ này rất hung hăng, lần trước bà ta suýt chút nữa đã quậy đục nước cái đồn cảnh sát của người ta."

Lục Hoài Nghiên hơi rủ mi, đôi mắt khuất sau lớp kính nên không nhìn rõ ánh mắt của anh.

Anh dửng dưng đáp, "Cô ấy chưa gọi người, không cần phải sang đó."

Không ngờ Giang Sắt chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà đã doạ bà cụ sợ đến vỡ mật.

"Chiếc áo măng tô này trị giá hai trăm ngàn tệ đấy."

Giang Sắt nhét hai tay vào túi, khoé môi gợi lên nụ cười nhẹ nhàng, "Bằng số tiền tám năm trước mấy người bán cửa tiệm này. Nếu mấy người làm bẩn hoặc làm hỏng đều phải đền, ít thì vài ngàn tệ, nhiều thì đền nguyên giá. Tính thêm cả phí tổn thất tinh thần, tuy tiền bồi thường không bằng bức tranh lần trước, nhưng đối với mấy người thì con số này không tính là ít."

Cô hơi khom người, gương mặt tựa tranh vẽ chầm chậm thu lại ý cười, nhìn bà cụ rồi gằn từng chữ một, "Bà thử đụng vào tôi xem?"

Đó là một chiếc áo măng tô màu trắng ngọc trai, không nhìn ra nhãn hiệu, cũng không biết chất liệu là gì, nhưng không một ai nghi ngờ độ chân thực trong lời nói của cô.


Bởi vì người cô toát lên vẻ sang trọng, vừa nhìn liền biết là người ngậm thìa vàng từ khi chào đời. Cô bảo bức tranh kia trị giá một triệu tệ thì nó có giá một triệu tệ, cô nói chiếc áo khoác kia trị giá hai trăm ngàn tệ thì nó có giá hai trăm ngàn tệ thật.

Đôi mắt đùng đục của bà cụ chạm phải đôi mắt đen như mực của cô, bà ta chỉ thấy sống lưng rét lạnh, tiếng gào thét đi được nửa đường bỗng mắc kẹt tại cổ họng, động tác bổ nhào đến cũng khựng lại không có hành động tiếp theo.

Vở kịch này cuối cùng cũng hạ màn khi cảnh sát xuất hiện.

Giang Sắt và Hà Miêu theo chân chú cảnh sát đến đồn làm tường trình, lúc chuẩn bị đi, cô quay đầu nhìn Trương Nguyệt, cất giọng bình tĩnh, "Nếu chị sợ thì cứ đóng cửa tiệm về nhà trước. Còn nếu chị không sợ thì cứ tiếp tục mở cửa."

Xe cảnh sát đưa người rời đi, đám đông hóng hớt cũng tản ra như chim vỡ tổ, con ngõ nhỏ chẳng mấy chốc đã quay trở lại sự yên lặng vốn có.

Trương Nguyệt im lặng ngồi sau quầy, một lát sau, chị đứng dậy khoá cửa tiệm, rời khỏi ngõ Cẩm Tú.

Lục Hoài Nghiên vẫn còn đứng trong studio, dõi theo bóng lưng dần khuất của Trương Nguyệt, anh lấy di động ra, gọi một cú điện thoại.

"Xoá hết tất cả video trong tay của đám người đó..." Dừng một lúc, anh liếc nhìn bậc thềm mà vừa nãy Giang Sắt đã đứng đó, lại dặn dò, "Thuận tiện điều tra cả Trương Nguyệt, chủ nhân của địa chỉ số 39, ngõ Cẩm Tú."

...



Mấy ngày sau đó, Giang Sắt lại chạy đến đồn cảnh sát thêm mấy chuyến.

Cô thường xuyên vắng nhà, nhưng Giang Xuyên và Dư Thi Anh lại không hỏi nhiều, chỉ nghĩ cô đến chùa Hàn Sơn thăm người lớn.

Dạo gần đây Giang Sắt bận rộn giải quyết chuyện của cửa tiệm sườn xám, nên vẫn chưa có thời gian sang thăm Hàn Nhân lần nào. Đến tận 30 tây rốt cuộc mới được rảnh rỗi, sau khi ăn trưa xong cô liền đến chùa Hàn Sơn, ngồi uống trà với Hàn Nhân cả chiều trong căn nhà trúc.

Khi ấy Lục Hoài Nghiên đã trở về Bắc Thành, không chỉ có anh, mà ngay cả Sầm Lễ, và đám người Quách Tụng cũng hiếm khi có dịp từ khắp mọi nơi tụ về.

Những người này bình thường đều rất bận rộn, muốn tụ tập đủ số cũng càng ngày càng khó theo thời gian dần trôi.

Hôm nay có thể tập hợp đông đủ thế này cũng là vì bữa tiệc tất niên của nhà họ Sầm.

Ai cũng biết ngày mai là ngày trọng đại của "viên ngọc quý" vừa tìm lại được của nhà họ Sầm, dù thế nào thì mọi người đều phải nhính chút thời gian mà tham dự.

Tên Sầm Grandet xưa nay vốn nổi danh vắt chày ra nước lần đầu tiên tổ chức một bữa tiệc liên hoan đầy xa hoa, địa điểm chốt tại câu lạc bộ Mayfair đắt đỏ bậc nhất Bắc Thành.

Sầm Lễ đặt một phòng trên tầng 4, Lục Hoài Nghiên đến muộn, nên khi anh bước vào phòng, bên trong đã có mười mấy người.

Sầm Lễ kẹp điếu xì gà trên tay, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lục Hoài Nghiên, vội vàng vỗ lên chỗ bên cạnh băng ghế chính, nói, "Mau đến đây, chỗ này cậu không đến cũng chẳng có ai dám ngồi cả. Sao lại đến muộn thế? Ông cụ nhà cậu lại bắt cậu đi xem mắt à?"

Chuyện ông cụ Lục sắp xếp cho Lục Hoài Nghiên đi xem mắt vốn không phải là bí mật ở cái đất Bắc Thành này.

Khác với đám đàn ông mang trong mình trọng trách kết thông gia từ sớm như bọn họ, vào năm Lục Hoài Nghiên 24 tuổi, anh đã giành được quyền tự do hôn nhân của mình từ tay ông cụ Lục.

Dù là ông cụ Lục cũng không thể nhét người cho anh, cùng lắm cũng chỉ có thể liên tục hết giục lại hối, rồi lại len lén sắp xếp dăm ba đối tượng hẹn hò cho anh.

Ban đầu khi biết Lục Hoài Nghiên đánh cược với ông cụ Lục, Sầm Lễ còn sinh lòng tò mò mà hỏi anh, "Chẳng lẽ cậu đã gặp "chân ái" rồi sao?"

Ông cụ Lục vốn định mượn vụ đánh cược này để khiến Lục Hoài Nghiên tiêu tan hiềm khích với Lục Tiến Tông, nếu không thể giảng hoà thì chí ít cũng không nên đuổi tận giết tuyệt.

Lục Hoài Nghiên hận Lục Tiến Tông thế nào, trong lòng đám bạn nối khố ở đây đều sáng như gương, vì quyền tự do trong hôn nhân mà đồng ý vụ đánh cược này, ai mà không ngạc nhiên kia chứ?

Đối với cả đám bọn họ, cưới ai thì chẳng phải là cưới? Cũng không phải kết hôn rồi thì cũng nghỉ chơi bời luôn.

Hiển nhiên Lục Hoài Nghiên cũng không xem cái quyền tự do hôn nhân này là chuyện quan trọng gì, anh chỉ thờ ơ đáp lại, "Một ván cược vốn đã nắm phần thắng trong tay thì lý nào lại không cược? Xem như là hàng tặng kèm thôi."

Anh nói xong vẫn không quên liếc Sầm Lễ một cái, cười khẩy, "Chân ái? Sầm Lễ, cậu cũng có máu lãng mạn lắm đấy."

Lãng mạn cái con khỉ.

Tuy Sầm Lễ không giống mấy gã lãng tử trăng hoa khác, nhưng anh ta cũng từng trải qua vài mối tình, biết rõ mấy chuyện lãng mạn này cực kỳ phí tiền và tốn thời gian, không phải là thứ anh ta yêu thích.

Bữa tụ tập này có không ít người đến, nhưng chơi thân với Lục Hoài Nghiên chỉ có mỗi Sầm Lễ và Quách Tụng.

Lục Hoài Nghiên ngồi xuống chiếc sofa trống bên cạnh, cười tủm tỉm, "Quan tâm đến chuyện tôi đi xem mắt thế à?"

Lời này của anh đã gợi lên ký ức không mấy vui vẻ của Sầm Lễ, anh ta tặc lưỡi, "Yên tâm đi, tôi không muốn làm ông mối đâu."

Là người có hẳn hai đứa em gái, dù có đánh chết anh ta cũng sẽ không giới thiệu em gái mình cho Lục Hoài Nghiên lần nào nữa.

Hồi trẻ vẫn còn ngây thơ, thấy thằng này không gần nữ sắc lại biết kiểm soát bản thân, hơn nữa Sắt Sắt lại có ý với nó, lúc ấy anh ta mới có ý định hợp tác. Bây giờ hễ nhớ lại là Sầm Lễ chỉ muốn tát cho bản thân một cái, đúng là mắt mù mới đi tìm cái tên Lục Hoài Nghiên này làm em rể.

Lục Hoài Nghiên nhìn anh ta đầy ý vị, khẽ cười, "Xì gà cất giấu bao năm nay đều đã lấy ra cả rồi, có gì nói mau."

Mọi người có mặt ở đây đều biết rõ lý do vì sao Sầm Lễ lại tổ chức buổi liên hoan này.

Không gì hơn ngoài việc trải đường cho cô em gái anh ta vừa mới tìm về được.

Sầm Lễ cầm ly rượu trên bàn lên, trịnh trọng nói, "Chuyện nhà tôi thì hẳn mọi người đều đã biết cả rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Quá khứ 23 năm qua của Sầm Dụ nhà tôi khiến thằng anh là tôi đây cực kỳ đau lòng, mấy người anh trai như các cậu đây hẳn còn đau lòng hơn cả tôi. Sau này mong các cậu hãy khoan dung hơn, nếu có ai ăn hiếp con bé, xin các cậu xả giận giúp, nếu gặp dự án của con bé tham gia, thì cũng mong các cậu cố gắng rộng lượng một chút, dùng tấm lòng bao la của một người anh trai để con bé kiếm thêm chút tiền tiêu vặt. Ly này tôi xin kính các cậu!"

Anh ta vừa nói dứt đoạn diễn văn mặt dày này, đám người nhao nhao văng tục, "Tôi biết ngay đống xì gà cậu cất giấu bao năm nay không phải là đồ chùa mà."

Ly rượu trong tay Sầm Lễ không những có độ cồn cao mà còn được rót rất đầy, anh ta mỉm cười nốc cạn ly rượu, sau đó lại rót đầy thêm một ly.

"Còn một việc nữa tôi xin nhờ các cậu..." Sầm Lễ nâng ly rượu trên tay lên, "Trong bữa tiệc ngày mai, một cô em gái khác của tôi có lẽ cũng sẽ xuất hiện. Các cậu cũng coi như đã chứng kiến quá trình con bé trưởng thành, tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ mong các cậu trước đây có thái độ thế nào thì sau này vẫn cứ đối xử với con bé như thế. Toàn bộ chi phí tối nay cứ tính cho tôi hết!"

Trong lúc Sầm Lễ nói chuyện, Lục Hoài Nghiên cầm điếu xì gà mà Sầm Lễ vẫn luôn giấu kỹ ngắm nghía trên tay, cả người uể oải ngả vào lưng ghế, hiển nhiên chẳng mấy hứng thú với những lời Sầm Lễ nói.

Mãi cho đến khi anh ta nhắc đến một cô em gái khác, anh mới như tìm được chút hứng thú, hé mí mắt lên, nhìn chằm chằm vào Sầm Lễ đang nói chuyện khí thế bừng bừng.

Lúc nãy Sầm Lễ đã dùng từ "có thể".

Với tính cách của Giang Sắt, cô sẽ không đến bữa tiệc tối mai của nhà họ Sầm, cũng sẽ từ chối lời của Sầm Lễ.

Trừ phi... có người ép cô từ Đồng Thành về đây.

Mà cả nhà họ Sầm cũng chỉ có người kia mới có thể làm chuyện này.

Lục Hoài Nghiên khẽ nhịp mấy đầu ngón tay lên tay vịn của sofa, cất giọng hờ hững, "Sầm Lễ, cô út của cậu về Bắc Thành rồi à?"

***

Jeongie:

Anh sắp được gặp bé bồ rồi. =)))

Cuối năm gần tết bận rộn nên không dám spoil mấy chương sau, em sợ mấy ní đốt nhà em. =)))
Bạn cần đăng nhập để bình luận