Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 168
Lâm Vũ Tư giả vờ bí ẩn: "Kiến ViI Cậu đoán xem tớ ở bệnh viện gặp ai? Đoán trúng có thưởng đấy."
Lục Kiến Vi trả lời thẳng: "Cậu không nói thì tớ cúp máy đấy."
Lâm Vũ Tư chán nản, sau đó hạ giọng: "Tớ ở bệnh viện gặp thầy hướng dẫn! Thầy ấy dường như đang cãi nhau với bác sĩ, cãi khá †o."
Tính cách của thầy hướng dẫn luôn tốt! Họ chưa bao giờ thấy thầy ấy nổi giận nên việc cãi nhau chắc chắn là chuyện nghiêm trọng.
Lục Kiến Vi hứng thú: "Cậu nghe được họ cãi nhau về chuyện gì không?”
Thực ra, chỗ thây hướng dẫn gần một tuần chưa gặp chuyện gì, điều này cho thấy nếu cô dâu thật sự không phải là người thì thây ấy tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Vũ Tư nói: "Cậu chờ tớ đến gần một chút để nghe cho rõ."
Bệnh viện luôn yêu cầu yên tĩnh nên cô ấy lại gần chút là có thể nghe rõ cuộc tranh cãi.
...
Trong phòng bệnh nằm ba người, tất cả đều là người thân của thầy hướng dẫn.
Qua kính có thể thấy da họ bị phồng rộp lên nhưng không bong ra.
Bác sĩ bất lực nói: "Thật sự không thể tìm ra nguyên nhân! Bọn họ có thể mắc một loại bệnh ngoài da nào đó, tôi khuyên anh nên chuyển họ đến một bệnh viện chuyên khoa."
Đây là lần đầu tiên họ tiếp nhận bệnh nhân như vậy.
Làm sao có thể da của một người lại dễ dàng bị lột ra như vậy! Diện tích da phồng rộp cứ lan rộng dần toàn cơ thể... Chỉ cần bóc nhẹ là sẽ tróc ra.
Mỗi tối, những lớp da ấy sẽ tự bong tróc ra... Đến sáng hôm sau, lớp da mới lại bắt đầu phồng rộp rồi đến tối lại tiếp tục bong tróc.
Quá trình này lặp đi lặp lại... Tính đến hiện tại đã là ba bốn ngày.
Sau khi lột ra, tại vùng da đó sẽ đỏ lên một vòng.
Ngoài bệnh về da, bác sĩ không thể nghĩ ra bất kỳ bệnh nào khác! Bởi vì bọn họ đã kiểm tra suốt nhiều ngày nhưng không thể xác định được đó là bệnh gì?! Do đó, họ chỉ có thể nói là chuyển viện.
Thầy hướng dẫn tức giận nói: "Bệnh viện của các người không phải nói là khoa da liễu rất nổi tiếng sao? Sao lại không tìm ra bệnh?"
Bác sĩ thở dài: "Thực sự không thể."
Họ đã mời một chuyên gia từng đi du học nước ngoài nhưng ngay cả ông ấy cũng chưa từng thấy bệnh như vậy.
Thầy hướng dẫn vò đầu bứt tóc.
Bác sĩ đưa ra lời khuyên cuối cùng: "Anh cũng không nên tiếp tục lột nữa! Da người có lớp sừng, càng lột càng mỏng... Cuối cùng da sẽ trở nên rất yếu, chạm vào là rách và còn dễ bị nhiễm trùng nữa."
Thầy hướng dẫn nói: "Không lột thì tối đến da cũng tự bong ra mà."
Bác sĩ nói: "Xin lỗi! Chúng tôi không thể giúp gì."
Thầy hướng dẫn thở hổn hển, không biết phải làm thế nào... Cũng không biết bệnh viện nào có thể cứu người thân của mình.
Bác sĩ nói: "Hiện tại, bệnh nhân vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng! Tôi khuyên anh nhanh chóng tìm chuyên gia đến... Phía bệnh viện chúng tôi cũng sẽ chú ý giúp anh."
Gương mặt thầy hướng dẫn trắng bệch.
Hai người trong số đó là cha mẹ, một người là em trai ruột! Dù có phải tán gia bại sản thì thây hướng dẫn cũng phải chữa trị cho họ.
Những gì bác sĩ nói trùng khớp với những gì thầy hướng dẫn quan sát được.
Căn bệnh không rõ nguyên nhân này giống như búp bê Nga Matryoshka, khi một búp bê được mở ra thì bên trong lại có một búp bê khác.
Họ bong một lớp da vào buổi tối, đến sáng hôm sau lại xuất hiện lớp da mới và lớp da mới này lại tiếp tục bong vào tối hôm sau.
Hơn nữa, họ không hề cảm thấy đau đớn, không có cảm giác gì cả.
Dù da người có dày đến mấy, một ngày lớp này tiếp nối lớp kia bong ra... Cuối cùng sẽ có một ngày da bong hết.
...
Lâm Vũ Tư nghe mà da đầu tê rần, cô ấy xoa xoa cánh tay mình... Lặp lại một lần với Lục Kiến Vi: "Cậu vừa nghe thấy đó, người nhà của thầy hướng dẫn bị bệnh vê da, không biết có truyền nhiễm gì không?! Đáng sợ quá." Cứ lặp đi lặp lại quá trình bong tróc như vậy... Không biết khi nào mới kết thúc.
Lục Kiến Vi thông qua điện thoại nghe rõ mồn một! Nhưng cô không cho rằng đó là bệnh về da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận