Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 212

Nhưng bây giờ có lẽ tất cả đã bị cảnh sát thu giữ.

Chính vào đêm đó, hắn ta mù quáng chạy đến phía cảnh sát, không phải rõ ràng muốn bị bắt sao.

Lục Kiến Vi nói: "Đạo sĩ này... Biết nhiều hơn anh đó."

Trần Viên Phương không tin: "Không thể nào, hắn ta có thể thuộc [Đạo Đức Kinh], có thể thuộc kinh của hòa thượng à? Biết làm lễ cúng của hòa thượng không?"

Anh ta không tin chút nào.

Lục Kiến Vi nhấn mạnh: "Điều này tôi không rõ nhưng tôi biết đạo sĩ đó có thể triệu hồi tiểu quỷ, kiểm soát xác sống, sử dụng cổ trùng và còn biết làm người giấy nhỏ."

Trần Viễn Phương: "..."

Hóa ra mình học hành còn ít quá.

Anh ta để trở thành đạo sĩ cũng đã đọc không ít sách, về những thứ Lục Kiến Vi nói anh ta biết rất rõ.

Chỉ riêng việc nuôi tiểu quỷ đã làm anh ta kém cỏi hơn rồi, chưa kể đến những thứ khác.

Và việc kiểm soát xác sống nghe thôi đã biết là rất đáng sợ.

Theo hiểu biết của anh ta, kỹ thuật làm cổ trùng ở Miêu Cương được xếp ngang hàng với thuật điều khiển xác sống ở Tương Tây! Đây là những cổ thuật của Đông Nam Á.

Trần Viên Phương miễn cưỡng khen: "Giỏi lắm, giỏi lắm."

Lục Kiến Vi không phản đối lời anh †a nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người cùng trở về khách sạn, Trần Viễn Phương tự thuê một phòng! Sau đó, anh ta trả lại căn nhà cũ đã thuê.

****

Ngày hôm sau, nắng rực rỡ.

Lục Kiến Vi dậy sớm, lần này không nhờ Lục Trường Lan mua bữa sáng, cô tự xuống dưới mua, vẫn là của Trần Ký.

Lần trước cô thấy một video, người đó nhầm lẫn bánh bao nhân thịt và bánh bao nhân súp và khi ăn thậm chí làm vỡ bánh bao nhân súp làm nước súp chảy ra.

Lục Kiến Vi cảm thấy việc này thật là phí phạm.

Bánh bao nhân súp cần được thưởng thức nhẹ nhàng, húp từng ngụm nước súp để cảm nhận hương vị thỏa mãn, sau đó mới tiếp tục ăn phần bánh còn lại.

Sau khi mua xong bữa sáng, Lục Kiến Vi trở về khách sạn.

Lục Trường Lan đã thức dậy.

Khi nhìn thấy Lục Kiến Vi, anh nói: "Hôm nay, sư tỷ dậy thật sớm! Đệ chậm chân rồi."

Lục Kiến Vi đưa cho anh một phần bữa sáng: "Hàng ngày, sư đệ đều mua cho tỷ.

Nay để tỷ giành một lần đi."

Trần Viên Phương mới đến, nghe thấy tiếng động cũng mở cửa phòng.

Ngửi thấy mùi thơm, anh mắt sáng lên: "Có phần của tôi không?"

Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan đồng thanh nói: "Không có."

Trần Viên Phương sờ sờ cái đầu trọc của mình, nói: "Sao lại đồng thanh như Vậy, tôi tự mình đi mua vậy." Lục Kiến Vi quên mất mình hôm qua đã dẫn anh ta về.

Cô không cảm thấy ngượng ngùng, cầm túi đi về phòng mình.

Hôm nay đúng là ngày kỷ niệm bảy năm trước.

Khi cô rời đi không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào và cũng không ở Xuất Vân Quan, không biết ông chủ Lâm muốn làm thế nào để tìm cô.

Đang suy nghĩ, điện thoại của Tô Khúc Trần vang lên.

Vừa nhấc máy, bên kia đã nói: "Bên ngoài Xuất Vân Quan có một nhóm người áo đen đến! Bọn họ muốn làm gì vậy? Trông họ còn đen hơn cả nhân viên bảo vệ nhà tôi nữa."

Lục Kiến Vi: "..."

Đây là mô tả kỳ quặc gì vậy.

Lục Kiến Vi bỗng nhớ ra điều gì đó, nói: "Anh hỏi xem họ có phải là người của công ty xây dựng Lâm thị không?”

Tô Khúc Trần nói: "Được rồi!"

Sau đó, đầu bên kia vang lên tiếng xì xào... Lục Kiến Vi ở đầu dây điện thoại này không nghe rõ lắm.

Hôm qua, sau khi tiễn Lục Kiến Vi đi, thư ký Lý trở lại văn phòng trên lầu, nhận thấy sếp mình đang nhắm mắt nghỉ ngơi nên không dám làm phiền.

Tuy nhiên, Lâm Quan Tú không hề ngủ, ông ta mở mắt ra và hỏi: "Đã tiên cô ấy đi chưa?"

Thư ký Lý gật đầu, đáp lại: "Vừa mới tiên, tôi đã đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp."

Làm thư ký nhiều năm, anh ấy biết mình cần báo cáo những chuyện như thế này, biết nên hỏi cái gì và không nên hỏi cái gì.

Lâm Quan Tú thở dài, nói: "Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại là một cô gái trẻ đến hỏi."

Thư ký Lý im lặng.

Anh ấy biết rằng sếp mình chỉ đang tự nói tự nghe, không mong đợi anh ấy tham gia vào cuộc trò chuyện.

Anh ấy không rõ lắm về chuyện xảy ra cách đây bảy năm nhưng cũng biết một ít và hiểu rằng giữ kín là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận