Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 15

 

Giang tướng quân vội vàng liếc nhìn ta một cái, sau đó bối rối quay mặt đi, khẽ "Ừm" một tiếng.

Ta kìm nén ý cười trong lòng, đưa chiếc trâm cho Giang tướng quân: "Vậy lấy chiếc này đi."

Giang tướng quân đỏ mặt gật đầu, quay sang hỏi người bán hàng: "Chiếc trâm này giá bao nhiêu?"

Người bán hàng thấy sắp có khách, liền cười nói: "Vị tiểu nương tử này thật tinh mắt, đây là mẫu mới nhất, cũng không đắt đâu, chỉ cần năm lượng bạc thôi."

Giang tướng quân lấy ra một thỏi bạc vụn đưa cho người bán hàng, số bạc đó còn nhiều hơn năm lượng.

Người bán hàng vui mừng khôn xiết, liên tục nói những lời hay ý đẹp: "Đa tạ vị lang quân đây. Tiểu nương tử thật có phúc, được phu quân yêu thương chiều chuộng như vậy, quả thật là gả đúng người rồi! Tiểu nhân ở đây xin chúc hai vị bạch đầu giai lão, bách niên hảo hợp!"

Ta mỉm cười đáp: "Vậy mượn lời chúc tốt đẹp của ông."

Người bán hàng tìm một chiếc hộp đẹp định giúp ta cất chiếc trâm, ta ngăn ông ta lại, đưa chiếc trâm về phía Giang tướng quân: "Tướng quân, chàng có thể giúp ta cài lên được không?"

Giang tướng quân ngẩn người, theo bản năng nhận lấy chiếc trâm, sau đó mới khẽ "Ừm" một tiếng, trong giọng nói hiếm khi lộ ra chút rụt rè.

Ta khẽ nghiêng đầu lại gần Giang tướng quân hơn một chút.

Hơi thở của chàng phả vào tai ta, vừa ngứa ngáy lại vừa nóng bỏng.

Ta lặng lẽ chờ đợi động tác của chàng, trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.

Động tác của Giang tướng quân rất nhẹ nhàng, dường như sợ làm đau tóc ta. Chàng chậm rãi, hết sức dịu dàng cài chiếc trâm lên tóc ta.



"Đa tạ tướng quân."

Ta cong mắt, ngẩng đầu nhìn chàng nói lời cảm ơn.

Bởi vì chiều cao của hai người, trán ta khẽ chạm vào cằm chàng.

Một sợi tóc của ta lướt qua môi chàng.

Cơ thể Giang tướng quân bỗng chốc cứng đờ, vội vàng lùi về sau một bước.

Tai ta hơi nóng lên, cũng có chút luống cuống cúi đầu, lắp bắp chuyển chủ đề: "Chúng ta... chúng ta đi tiếp thôi."

Người dân trong trấn rất chất phác, đi dọc đường, ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi và mời chào hàng hóa.

Lại mua thêm được vài món đồ lặt vặt khác, ta đều đưa hết cho Giang tướng quân cầm giúp.

Ta sóng vai đi cùng chàng, vừa mới dạo đến cuối phố, thì thấy một người bán tranh chữ bên đường vừa nhìn thấy chúng ta, vội vàng thu dọn đồ đạc định bỏ đi.

Ta cảm thấy người này trông quen mắt.

Đang định bảo Giang tướng quân nhìn thử một chút, thì chàng đã hành động trước. Chàng bước một bước dài tới chỗ người đó, ghì hắn ta xuống đất.

Quả nhiên là người quen.

Chẳng phải là vị "cựu hôn phu" Giang Tử Thành của ta sao?



Giang Tử Thành vừa nhìn thấy Giang tướng quân liền có chút sợ hãi, rụt cổ lại như chim cút.

Cho đến khi nhìn thấy ta bước tới, hắn ta lập tức như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, mặt mày hoảng sợ: "Sao nàng lại tìm được đến đây?!

Ta nhớ mình đã nói rõ với ngươi rồi, ta không thích ngươi, ngươi đừng có bám riết lấy ta nữa!

Ta nói cho ngươi biết, ta đã thành thân với biểu muội của ta rồi, nếu ngươi cứ cố chấp dây dưa không dứt, thì... thì cũng chỉ có thể làm thiếp của ta thôi, đừng có mơ tưởng gì đến vị trí chính thê!"

Giang Tử Thành càng nói càng quá đáng.

Ta liếc nhìn thấy sắc mặt Giang tướng quân càng lúc càng đen.

Trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Giang Tử Thành này, đúng là quá vô dụng.

Rõ ràng lúc trước ta đã lên kế hoạch đường chạy trốn cho bọn họ kỹ lưỡng như vậy rồi, thế mà hắn ta vẫn có thể đi chệch đường, xuất hiện ngay trên con đường hành quân của Giang tướng quân.

Ta thật sự là...

Đau đầu, đưa tay day trán.

Ta thở dài một tiếng, dù sao cũng là ta tính kế hắn ta, thôi thì giúp hắn ta một tay, cố gắng để hắn ta bị phạt nhẹ một chút vậy.

Ta ngăn Giang tướng quân đang định ra tay dạy dỗ người lại, hòa giải: "Tướng quân, bớt giận, bớt giận. Chúng ta vất vả lắm mới tìm được Giang công tử, không thể chưa rõ đầu đuôi câu chuyện đã trách phạt người ta được, phải hỏi rõ ràng nguyên nhân đã chứ?

Hơn nữa, Giang công tử còn nhỏ hơn ta hai tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, có chuyện gì từ từ nói, giải thích rõ ràng hiểu lầm là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận