Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 8

 

Nàng ta bắt chước giọng điệu của mẫu thân ta, chống nạnh nói: “Ngươi nói với cái con bé cứng đầu kia, lúc nó thành thân tự ý đổi tân lang cũng không nói gì đến quy củ, bây giờ bảo nó về nhà một chuyến thì lại lôi chuyện quy củ ra nói với ta? Ngươi bảo nó bớt nói nhảm đi, lập tức lăn về đây cho ta! Đừng tưởng gả đi rồi là ta trị không nổi nó!”

Ta á khẩu không trả lời được, đây đúng là lời mẫu thân ta có thể nói ra.

Được rồi, được rồi.

Ta về là được chứ gì, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì!

08

Không nói hai lời, ta dẫn theo Liễu Châu lập tức chạy về Thừa tướng phủ.

Ban đầu ta cứ tưởng, phụ thân và mẫu thân ta sẽ ngồi trên ghế thái sư, chờ ta về để tính sổ.

Nhưng không ngờ, mẫu thân ta lại đang tựa người trên giường, thở dài thườn thượt.

Chuyện gì thế này?

Ta dè dặt bước đến gần: “Mẫu thân, người cho gọi con?”

Mẫu thân ta thở dài một tiếng, không nói gì.

Ta lại ôm chút hy vọng mong manh hỏi: “Phụ thân đâu ạ?”



Bình thường, vào giờ này phụ thân đều ở nhà, có ông ấy ở giữa hòa giải, ta cũng sẽ không bị mẫu thân trách mắng quá nặng nề.

Vì vậy, ta vểnh tai lên, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng phụ thân.

Mẫu thân ta liếc nhìn ta một cái: “Đừng tìm nữa! Phụ thân con… Ông ấy…”

Ta giật mình: “Phụ thân ta làm sao vậy?!”

Rõ ràng hôm qua lúc ta lên kiệu hoa, phụ thân vẫn còn khỏe mạnh, còn nắm tay ta dặn dò sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, sao hôm nay lại…

Ta bỗng chốc đỏ hoe mắt, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.

Mẫu thân ta trừng mắt nhìn ta: “Nghĩ linh tinh cái gì vậy? Phụ thân con vào cung rồi.”



Mẫu thân à, vào cung thì cứ nói thẳng vào cung, sao người cứ thích nói nửa chừng như vậy chứ?

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng, mẫu thân ta lại nói một câu khiến trái tim ta như muốn nhảy ra ngoài: “Hoàng thượng đồng thời triệu phụ thân con và Giang tướng quân vào cung, e là… là Hồng Môn Yến!”

Tim ta thắt lại: “Nhanh như vậy sao?”

Mẫu thân ta trừng mắt nhìn ta, u oán nói: “Đều là do con gây họa!”

Ta im lặng không nói, á khẩu không trả lời được.

Chuyện ta và Giang Duật Phong thành thân, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng biết, chỉ là ta không ngờ, ông ta lại sốt ruột triệu phụ thân và Giang Duật Phong vào cung nhanh như vậy.



Phụ thân là Thừa tướng, đứng đầu các quan văn, Tướng quân lại nắm trong tay binh quyền, Thừa tướng phủ và phủ Tướng quân kết thông gia, vốn dĩ đã khiến Hoàng thượng lo lắng.

Lúc trước Hoàng thượng nhắm mắt làm ngơ, là bởi vì người kết thông gia với ta là thiếu gia phủ Tướng quân, ai cũng biết, vị thiếu gia này vô tích sự, không làm nên trò trống gì.

Thế nhưng bây giờ, người kết thông gia với Thừa tướng phủ lại là Giang Duật Phong…

Vị Hoàng đế này, e là đã ngồi không yên rồi.

Lúc trước ta đã lường trước được chuyện này, nhưng lại tính sai một bước, không ngờ chuyện lại đến nhanh như vậy, vốn định đợi sau khi hôn lễ kết thúc sẽ nói cho phụ thân biết, ai ngờ…

Bây giờ, chỉ có thể nhờ cả vào phụ thân thôi.

Phụ thân ta từng dùng ba tấc lưỡi, lấy ít địch nhiều, bất bại, với tài năng của ông ấy, chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.

Mẫu thân ta lo lắng đi đi lại lại trong sân, bình thường phát hiện ra một sợi tóc bạc cũng phải kêu ca nửa ngày, bây giờ lo lắng đến nổi miệng lở loét cũng không còn tâm trí đâu mà quan tâm nữa.

Ta vỗ vỗ vai bà ấy, an ủi: “Mẫu thân, bây giờ người có lo lắng cũng vô dụng, chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi, biết đâu một lát nữa họ sẽ trở về thôi.”

Tuy nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng ta cũng không thấy yên tâm, liên tục nhìn ra cửa, trong lòng âm thầm dự đoán vô số kết quả và cách giải quyết.

Ông trời không phụ lòng người, khoảng một nén nhang sau, phụ thân và Giang Duật Phong bình an vô sự trở về Thừa tướng phủ.

Mẫu thân ta đỏ hoe mắt, lao vào lòng phụ thân, nức nở nói: “Thật là hù c.h.ế.t ta rồi!”

Người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán lúc này lại giống như một cô vợ nhỏ đang làm nũng với phu quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận