Tướng Quân, Chàng Chạy Đi Đâu

Chương 7

 

Ta gắp thức ăn cho hắn, hắn khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

Cách ăn của hắn rất nho nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không hề giống những người lính thô lỗ thường xuyên chinh chiến sa trường, ăn uống thô tục.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Duật Phong đứng dậy nói: “Hôm nay ta còn có chút việc ở doanh trại, không ở đây với ngươi nữa.”

Ta hiểu chuyện gật đầu, mỉm cười nói: “Tướng quân có việc thì cứ đi đi, đừng để chậm trễ chính sự.”

Giang Duật Phong nhìn ta, định nói gì đó nhưng lại thôi, do dự một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Ta trở về phòng, ngơ ngẩn ngồi bên cửa sổ, nhìn những món vũ khí được treo kín trên tường, thất thần.

Liễu Châu rót cho ta chén trà, hỏi: “Tiểu thư, sao hôm nay người có vẻ buồn vậy?”

Ta nhìn những món vũ khí đủ loại, hình dạng khác nhau trên tường, hỏi ngược lại nàng ta: “Ngươi nói xem, một người có thể sử dụng được nhiều loại vũ khí như vậy sao?”

Liễu Châu gãi đầu, chăm chú nhìn những món vũ khí trên tường, lắc đầu: “Chắc là không thể đâu? Tiểu thư, người xem này, trên tường có đao, có kiếm, có trường thương, còn có rất nhiều thứ nô tỳ còn không nhận ra, một người phải luyện tập bao nhiêu năm mới có thể thành thạo những thứ này?”

Nói xong, thấy ta không có phản ứng gì, nàng ta lại nhanh nhảu bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu là Tướng quân thì có khả năng, dù sao ngài ấy lợi hại như vậy mà, đúng không tiểu thư?”

Ta thở dài, đưa tay sờ lên một món vũ khí trên tường, lạnh lẽo, thô ráp, không dính một hạt bụi nào.

Có lẽ là thường xuyên lau chùi.



Những món vũ khí này, mỗi thứ một kiểu dáng, mức độ hao mòn cũng khác nhau, rõ ràng không phải là do một người sử dụng.

Vậy tại sao Giang Duật Phong lại treo nhiều vũ khí của người khác trong phòng như vậy?

Chủ nhân của chúng, bọn họ đi đâu rồi?

Ta bỗng nhớ đến những tấm bài vị san sát nhau trong từ đường.

Cũng hiểu ra lý do Giang Duật Phong nhiều năm như vậy không chịu thành thân.

Gánh nặng trên vai hắn quá lớn.

Hắn sợ làm lỡ dở cuộc đời của những cô nương khác.

Ta thở dài, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Chén trà Liễu Châu rót cho ta đã nguội lạnh, nàng ta thay cho ta chén trà khác, khuyên nhủ: “Tiểu thư, đừng suy nghĩ lung tung nữa, hiện tại người có ra vẻ ủ rũ cũng vô dụng, chi bằng cứ vui vẻ như trước đây thì hơn.”

Nói… cũng có lý.

Ta điều chỉnh lại tâm trạng, lại một lần nữa đánh giá căn phòng, chỉ vào chỗ cạnh cửa sổ nói: “Lát nữa bảo người ta đặt ở đây cho ta một chiếc giường êm, buổi trưa có thể nằm nghỉ ngơi một lúc.”

Liễu Châu: “…”

“Tiểu thư, tâm trạng của người thay đổi… cũng nhanh thật đấy.”



Nàng ta giơ ngón tay cái với ta.

Ta đắc ý hất cằm lên, đó là đương nhiên, làm gì cũng phải khiến bản thân thoải mái đã.

Không có giường êm, ta liền nằm luôn trên giường, vừa định chợp mắt một lúc, thì Liễu Châu đã hốt hoảng chạy vào.

“Tiểu thư, không xong rồi!”

Ta ngồi dậy, thở dài: “Bây giờ đang ở phủ Tướng quân, đừng có cư xử như lúc trước nữa.”

Liễu Châu thở hổn hển, chỉ ra ngoài cửa: “Tiểu thư, nha hoàn thân cận của phu nhân là Đan Thanh đến rồi, nói phu nhân cho gọi người về phủ một chuyến, có việc gấp!”

“Có việc gấp gì chứ?” Ta thắc mắc, “Hơn nữa, có chuyện gì mà mẫu thân phải phái Đan Thanh đích thân chạy một chuyến, sai người truyền lời là được rồi mà?”

Lời còn chưa dứt, Đan Thanh đã bước vào, sau khi hành lễ xong liền nói: “Phu nhân sợ sai người khác đến sẽ không mời được tiểu thư về.”

Ồ~ Thì ra là vậy, muốn dùng Đan Thanh để gây áp lực với ta đây mà.

Ta đã nói rồi, ta mới xuất giá có một ngày, có thể có chuyện gì mà phải vội vàng gọi ta về như vậy?

Nhất định là vì chuyện ta tự ý đổi tân lang trong hôn lễ, muốn lừa ta về nhà mắng vốn!

Ta quay người đi: “Không về, không về, ngươi cứ nói với bà ấy là chưa đến ngày Tam triều hồi môn, bây giờ về nhà mẹ đẻ là không hợp quy củ.”

“Quả nhiên, trên đời này người hiểu tiểu thư nhất chính là phu nhân.” Đan Thanh nhỏ giọng cảm thán một câu, sau đó nói tiếp: “Tiểu thư, phu nhân đã sớm đoán được người sẽ lấy cớ không hợp quy củ để từ chối, nên còn dặn dò thêm một câu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận