Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 13: Phần 13

Ta biết trong lòng nàng ấy có tình ý với Lạc Trường Uyên, luôn muốn thông qua ta - người muội muội này để đạt được ước nguyện. Để tránh cho nàng ấy sa đà sâu hơn, ta khuyên nhủ: "Lan muội, ca ca nhà ta và muội không có duyên với nhau. Chuyện này không phải lỗi của muội, chủ yếu là vì huynh ấy vừa mới góa vợ, trong lòng chưa thể nguôi ngoai."

Lan muội lộ rõ chân tình trong ánh mắt: "Muội không để ý chuyện đó. . ."

"Huynh ấy còn có một nhi tử sáu tuổi và một nữ nhi mười tuổi cần nuôi dưỡng, muội cũng không để tâm sao?"

"Hơn nữa, huynh ấy còn nợ mười vạn tiền chữa bệnh cho vợ trước, muội có sẵn lòng giúp huynh ấy trả nợ không?"

Đừng trách ta độc miệng, ai bảo Yến Uyển phụ bạc Lạc Trường Uyên, khiến hắn tương tư khó quên. Trong lòng ta, Yến Uyển chính là người vợ quá cố của hắn.

Lan muội trợn tròn mắt, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

"Vậy các người. . ."

Ta gật đầu: "Huynh muội chúng ta ra đây là để trốn nợ."

Cuối cùng Lan muội không còn hỏi han về hắn nữa, ngay cả những nữ tử quanh làng có ý với hắn cũng ngầm hiểu mà không còn đến cửa nữa.

Đầu óc Lạc Trường Uyên chỉ có một sợi dây thẳng, chẳng hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ của các nữ tử xung quanh. Hắn chỉ chú tâm vào chuyện kiếm tiền.

Hắn quả thật nói được làm được. Tuy không thích buôn bán nhưng dù sao cũng sinh ra trong gia đình thương nhân, trong huyết mạch chảy toàn là trí tuệ kinh doanh. Chúng ta ở đây được một năm, hắn dẫn dắt dân làng đưa đặc sản trái cây địa phương bán tận Yến Kinh. Số bạc kiếm được lại được hắn đầu tư vào các cửa hiệu khác. Hai năm sau, chúng ta đã có một tửu lầu riêng trong huyện, đặt tên là Túy Tiên Các.

Lạc Trường Uyên kiếm bạc chỉ để nuôi ta được tốt hơn. Sau khi dạy ta cách quản lý công việc, hắn không còn can thiệp vào chuyện tửu lầu nữa. Hắn một mình du ngoạn sơn thủy, làm hiệp khách, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà.

"Ngươi chẳng lo lắng gì cho Trường Uyên ca ca sao?"



Cẩm Mặc vẫn luôn được hắn để lại bảo vệ ta. Bị ta hỏi đến phát bực, hắn ta đành phải đồng ý đưa ta đi tìm người.

Khi chúng ta tìm thấy Lạc Trường Uyên ở một sào huyệt thổ phỉ, hắn đang dùng dây thừng trói tên đại đầu mục để đưa đi gặp quan.

"Trường Uyên ca ca, oan gia nên giải không nên kết."

Ta vội lên trước khuyên can. Về lai lịch của ổ thổ phỉ này, Cẩm Mặc đã điều tra trước đó. Bọn chúng chủ yếu cướp bóc những thương nhân giàu có qua lại, lấy được tiền là thả người, không làm hại dân địa phương, cũng không bắt cóc phụ nữ, không thể coi là bọn thổ phỉ cùng hung cực ác đáng gi-ế-t.

Nói xa hơn, cho dù Lạc Trường Uyên có thể đưa tên đại đầu mục đến nha môn giam giữ kết tội, nhưng ở đây có hơn trăm tên lưu manh, làm sao hắn bắt hết được. Thật sự kết thù với bọn chúng, đừng nói Túy Tiên Lâu sau này không được yên ổn, dù chúng ta có đổi đi nơi khác, e rằng cũng sẽ bị tìm đến báo thù.

Sau khi cân nhắc, Lạc Trường Uyên cuối cùng không đưa tên đại đầu mục đi gặp quan. Tên đại đầu mục khoảng năm mươi tuổi, là một hán tử sắt đá trọng tình trọng nghĩa, lại muốn mời chúng ta dự tiệc.

Qua lại như vậy, Lạc Trường Uyên và Hổ Đầu Sơn kết thành mối duyên không thể tách rời. Hắn thậm chí còn giúp họ đổi mới diện mạo, làm nghề bảo tiêu.

Ngày hôm đó, Lạc Trường Uyên vẫn chưa về từ chuyến đi xa. Đột nhiên, người của Hổ Hành Tiêu Cục vội vã tìm đến, vẻ mặt hoảng hốt.

"Lạc gia ở Dương Châu gặp chuyện rồi."

Như sét đ-á-nh giữa trời quang, chỉ trong một đêm, toàn bộ Lạc gia bị tru di tam tộc. Tội danh lại là thông đồng với giặc, bán nước.

Ta lảo đảo, quay người nhìn về phía Cẩm Mặc.

Cẩm Mặc nghiêm trọng nói: "Tiểu thư cứ ở lại tửu lầu chờ đợi, ta phải lập tức đi tìm Thiếu gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận