Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 16: Phần 16

"Tô Tô, quả thật không thể trách mẹ không nhắc nhở ngươi, là. . ."

Tú bà cẩn thận nhìn về phía Cẩm Mặc, lòng ta chùng xuống, theo ánh mắt ả ta nhìn sang, "Ca, hóa ra là huynh giấu ta?"

Cẩm Mặc không nói gì, những điều hắn ta không muốn nói, dù có dùng chày sắt cũng không thể phanh phui ra được.

Liên tiếp ba ngày, ta không nói chuyện với hắn ta. Ban ngày ta giả làm bà lão ra phố bán bánh nướng, ban đêm ta thay quần áo dạ hành đi lại trong các ngõ ngách.

Nhưng Lạc Trường Uyên như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Ta tìm không thấy hắn, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, một buổi trưa nọ ngất xỉu giữa phố.

"Anh Lạc, muội có khỏe không?"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ta chưa kịp mở mắt, đã vội vàng nắm lấy vạt áo đối phương, nghẹn ngào lên tiếng.

"Trường Uyên ca ca, ta xin huynh, hãy về với ta đi."

Ta biết mà, ta không thấy hắn, không có nghĩa là hắn không thấy ta.

Lạc Trường Uyên mặc một bộ đồ ăn mày, vẻ mặt tiều tụy xanh xao, đi theo ta vào cửa sau của Hoa Mãn Lâu.

14

Cẩm Mặc hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, ta tự mình xuống phòng bếp nhỏ nấu cho hắn một bát cháo.

Chỉ mới hơn một tháng, cả người hắn đã gầy đến mức không nhận ra. Hốc mắt sâu hoắm, xương mày lồi ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy u sầu.



"Trường Uyên ca ca, ch-ế-t lúc nào cũng dễ hơn sống. Nếu huynh không sống vì bản thân, cũng phải nghĩ đến Lạc lão gia và phu nhân, nếu ở dưới suối vàng họ biết được chắc chắn sẽ không muốn huynh hành hạ bản thân như thế này đâu."

Lạc Trường Uyên không nói một lời, ăn hết nửa bát cháo, nhưng chỉ trong chốc lát đã nôn ra hết.

Ta nhìn thấy trong cháo hắn nôn ra có lẫn tia m-á-u, càng không kìm được òa khóc.

Cẩm Mặc nói hắn ta vốn là cô nhi, được Lạc lão gia cứu về rồi gửi đi tập võ nhiều năm.

"Lão gia từng nói, sau này thiếu gia chính là trời của ta."

Vì vậy, Lạc Trường Uyên bảo hắn ta bảo vệ ta, hắn ta đã cẩn trọng trông nom suốt bấy nhiêu năm. Lạc lão gia bảo hắn ta giấu Lạc Trường Uyên chuyện nhà, hắn ta đã giữ kín như bưng.

"Yến tiểu thư đã báo quan phủ về việc cha và huynh trưởng phản quốc ngay sau khi Lạc gia gặp biến cố, có lẽ trong lòng nàng ấy chưa từng quên thiếu gia, việc hủy hôn năm đó hẳn có ẩn tình."

Qua lời Cẩm Mặc, ta biết được phụ mẫu Lạc gia và Yến Uyển đều một lòng mong Lạc Trường Uyên được bình an.

Thế nhưng.

"Tất cả các ngươi đều sai rồi."

Ta nhìn Lạc Trường Uyên đang nằm thiêm thiếp trên giường, thở dài.

"Nghĩa khí của huynh ấy xuất phát từ tình thương sâu đậm dành cho người thân và lòng chung thủy trong tình yêu. Huynh ấy vốn sinh ra đã mang tâm hồn hiệp nghĩa, nay không còn gia đình, không còn tình yêu, các người bảo huynh ấy sống thế nào?"



Ít nhất không nên giấu giếm hắn, ít nhất cũng để hắn có cơ hội cố gắng một lần.

Sao lại để đến nông nỗi này, để huynh ấy phải chứng kiến người thân chôn xương, người yêu sinh tử chẳng rõ.

Hiếm hoi thay, Cẩm Mặc gật đầu tán đồng lời ta.

"Những ngày qua thiếu gia bôn ba khắp nơi, lão gia và phu nhân đã không còn hy vọng, huynh ấy chỉ muốn được gặp lại Yến tiểu thư một lần."

"Việc huynh ấy muốn làm, ta nhất định sẽ giúp."

Ta lấy hết số bạc vàng tích góp được, nhờ tú bà ra mặt đến phủ nha lo lót.

Sau vài ngày chu toàn, Lạc Trường Uyên cải trang thành một ông lão, ta đi theo hắn lẻn vào nhà lao gặp Yến Uyển.

Vì có công tố cáo nên Yến Uyển được đối đãi tốt hơn những người khác trong Yến gia rất nhiều.

Nhưng dù sao nàng ấy vẫn mang họ Yến, trước khi vụ án được phán quyết, nàng ấy vẫn phải bị giam giữ trong ng-ự-c.

"Uyển Nhi."

Vừa gặp Yến Uyển, Lạc Trường Uyên không kìm được để lộ tình cảm sâu đậm.

"Trường Uyên, sao chàng lại đến đây?"

Yến Uyển quả thực như người trong tranh bước ra, dù đang ở trong ng-ự-c, khoác trên mình xiêm y tù nhân, vẫn không thể che giấu được vẻ diễm lệ trong đôi mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận