Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 2: Phần 2
Trong lúc khó xử, hắn vậy mà chủ động đề nghị với tú bà: Lấy giá mười lăm lượng vàng một năm, nuôi ta như khách quý trong hoa lâu. Mỗi ngày phải cho ta ăn uống như đãi ngộ hoa khôi, còn phải mời nữ tiên sinh dạy dỗ, nhưng không được để ta tiếp khách.
Tú bà vốn đang bực bội tức giận vì bị phá đám, nghe vậy mặt mày hớn hở, miệng vâng dạ liên hồi, ôm lấy ta gọi là tiểu tâm can.
"Tô Tô à, mẹ thật sự quá bận, không biết con suýt bị ức hiếp. Mẹ đã đuổi tên khốn đó đi rồi, con yên tâm, có Lạc thiếu gia chu cấp, nhất định mẹ sẽ nuôi con thành xinh đẹp động lòng người."
Tú bà bỏ tên cũ của ta, tùy tiện đặt cho ta một nghệ danh của hoa lâu.
Ta vùng ra khỏi tay ả ta, chạy đến trước mặt Lạc Trường Uyên, nhìn hắn đầy trông mong.
Lần này ta không quỳ lạy nữa, chỉ hít mũi một cái, từng chữ từng chữ nói với hắn: "Cha ta bán ta chỉ mất bảy văn, ông chủ đoàn tạp kỹ mua ta về, nuôi ta năm năm rồi bán cho Hoa Mãn lâu với giá mười lạng bạc. Một lượng vàng bằng một trăm lượng bạc, thiếu gia, ngài cho quá nhiều rồi."
"Đồ ch-ế-t. . . ôi nha đầu này!" Mặt tú ả tai xanh.
Ta không quan tâm đến lời đe dọa của ả ta, tiếp tục nói: "Giá của một hoa khôi là năm mươi lượng bạc một đêm, bắt đầu tiếp khách từ mười bốn tuổi, đêm đầu tiên giá đấu giá khoảng một lượng vàng, sau đó giá giảm xuống, mỗi đêm năm mươi lượng chỉ tiếp một người. Tuy trông có vẻ kiếm được nhiều, nhưng mỗi lần tú bà đều lấy đi bảy phần."
"Tiểu nha đầu, ngươi muốn nói gì?"
Lạc Trường Uyên nhìn ta đầy hứng thú.
Ta nói: "Ngài chỉ cần đưa tú bà mười lăm lượng bạc là có thể chuộc thân cho ta. Nếu ả ta không đồng ý, ngài tìm người báo quan nói ả ta cấu kết với bọn bắt cóc, bắt nữ tử nhà lành ép làm kỹ nữ, quan phủ điều tra, dưới tay ả ta không sạch sẽ, chắc chắn sẽ vào tù. Lúc đó, Hoa Mãn lâu lòng người hoang mang, ngài lại sai người đứng ra mua lại Hoa Mãn lâu, ta có thể giúp ngài quản lý kiếm tiền."
"Nha đầu ch-ế-t tiệt! Ngươi. . ." Tú bà bị bịt miệng.
Ta là nữ nhi của một tú tài, cho dù bị cha ta bán đi, ta vẫn nhớ ta là nữ nhi của một người đọc sách. Ông ấy tệ bạc, nhưng mẹ ruột ta từng dịu dàng ôm ta trong lòng, vừa gọi ta là bé con, vừa đọc thơ vỡ lòng cho ta.
Mẹ sinh ta bị thương khí huyết, khổ sở chống chọi đến khi ta ba bốn tuổi thì qua đời.
Cha ghét cay ghét đắng ta, cho rằng ta mệnh cứng, khắc ch-ế-t mẹ ta.
Ông ấy chẳng bao giờ nghĩ đến việc kiếm nhiều tiền hơn, khi mẹ ta còn sống thì mua cho mẹ vài thang thuốc bổ. Chỉ ngày ngày say khướt ngâm thơ trước di ảnh của mẹ, gửi gắm thương nhớ.
Ta nhớ tất cả những điều này, căm ghét nam nhân mềm yếu đó tận xương tủy.
Nhưng là một tú tài, ông ấy vẫn cần thể diện, tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc mình bán nữ nhi.
Đối với bên ngoài, ông ấy đều nói ta bị bắt cóc. Bây giờ tú bà muốn ta làm hoa nương, ta chỉ cần khăng khăng nói tú bà cùng bọn bắt cóc đã bắt ta từ nhà Tô gia, chuyện này có thể đưa tú bà vào tù.
Lạc Trường Uyên nghe ta nói xong, không có vẻ hài lòng và vui mừng như ta mong đợi.
Hắn nhíu mày, đưa tay véo mũi ta một cái.
"Một tiểu hài tử, sao lại có tâm tư nặng thế. Bảo ngươi ở đây thì cứ ở đây, học chữ nghĩa cho tốt, lớn lên tử tế, sau này làm nghề khác không tốt sao?"
Nói xong, hắn dẫn theo một người hầu, để lại người võ công cao nhất canh giữ bên cạnh ta. Với tú bà kia, hắn vẫn đưa mười lăm lượng vàng làm phí nuôi dưỡng ta năm đầu tiên.
Trước khi đi hắn để lại một câu: "Trong đó có mười lăm lượng bạc là tiền chuộc thân gia cho tiểu nha đầu này, số tiền còn lại, ta không quan tâm ngươi dùng thế nào, ít nhất một năm phải có mười lượng vàng đổ lên người nàng, nếu không, ta sẽ cho cả nhà ngươi vào tù."