Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất
Chương 17: Phần 17
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt nàng ấy, trong lòng thoáng chút chua xót.
"Uyển tỷ tỷ." Ta chủ động lên tiếng.
Lạc Trường Uyên giới thiệu ta với nàng ấy: "Đây là Anh Lạc, nghĩa muội của ta, là muội ấy đã nghĩ cách cho chúng ta gặp nhau."
Ta ngượng ngùng lên tiếng: "Không giúp được nhiều."
Khóe mắt thoáng thấy đôi tay họ đan chặt vào nhau, ta bỏ qua cảm giác chua xót trong lòng, khẽ nói: "Uyển tỷ tỷ, ta sẽ nghĩ cách cứu tỷ ra, đến lúc đó tỷ và Trường Uyên ca ca có thể bỏ trốn đi thật xa, đừng bao giờ quay lại chốn thương tâm này nữa."
Nghe xong Yến Uyển lắc đầu: "Đừng phí tâm sức vào chuyện này nữa, Trường Uyên, Anh Lạc, về sau hai người hãy sống thật tốt, những thứ ta nợ hai người đời này để kiếp sau đền đáp."
Lạc Trường Uyên lập tức ôm chặt Yến Uyển vào lòng, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từ cổ họng.
"Ta đã mất phụ mẫu, nếu lại mất cả nàng nữa, đời này còn có gì để mong đợi?"
ng-ự-c tốt đến tuần tra, ta vội vàng lấy nón rơm đội lên đầu hắn, kéo hắn rời đi.
"Trường Uyên ca ca, huynh đừng gấp, Uyển tỷ tỷ có công tố giác, quan phủ sẽ không xử tử tỷ ấy đâu."
Yến Uyển hiện giờ là chỗ dựa lớn nhất để hắn tiếp tục sống, dù phải đ-á-nh đổi cả mạng sống ta cũng phải thành toàn cho họ.
15
Chuyện của Yến gia có nhiều chuyển biến.
Chưa kịp nghĩ cách, Yến Uyển đã được thả ra khỏi ng-ự-c.
Lạc Trường Uyên không tiện xuất hiện trước mặt người khác, ta đích thân ra cửa ng-ự-c đón nàng ấy về.
Nàng ấy là thiên kim Yến gia, dù sa cơ lỡ vận cũng không nên ở chốn lầu xanh ô uế.
Ta mua một tòa nhà ở ngoại ô, bên trong đầy đủ tiện nghi, chỉ là không thuê hạ nhân.
"Uyển tỷ tỷ, tay nghề nấu nướng của ta bình thường thôi, tỷ tạm chịu vậy nhé."
Từ khi ra khỏi ng-ự-c, Yến Uyển chưa từng mở miệng nói câu nào, vẻ mặt mệt mỏi, như đã mất hết sinh khí.
Có Lạc Trường Uyên bên cạnh, ta cũng không tiện ở lại.
Nhưng nàng ấy lại nắm tay ta không cho đi, bất đắc dĩ, Lạc Trường Uyên đành phải lui ra ngoài cửa.
"Uyển tỷ tỷ, tỷ có điều gì muốn nói với ta sao?"
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Yến Uyển cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh Lạc, muội là một cô nương tốt, xứng đáng để ta gửi gắm."
Ta vội nắm chặt đôi tay nàng ấy, lo lắng nói: "Tỷ không được nói điên rồ, Trường Uyên ca ca coi ta như muội muội ruột, trong lòng huynh ấy chỉ có tỷ, nếu tỷ nảy sinh suy nghĩ khác, huynh ấy chỉ có thể đi theo tỷ mà thôi."
Thấy ánh nước mắt lấp lánh trong mắt nàng ấy, ta cắn răng nói: "Nếu hai người dám ch-ế-t, ta sẽ chôn một người dưới chân núi Đông, một người trên đỉnh núi Tây, để các người ngay cả trên đường Hoàng Tuyền cũng không thể gặp nhau."
Nói xong, nước mắt ta rơi xuống.
"Uyển tỷ tỷ, Trường Uyên ca ca chỉ còn mình tỷ, cầu xin tỷ đừng bỏ rơi huynh ấy."
Yến Uyển cũng khóc, nước mắt nàng ấy lặng lẽ rơi, đáy mắt chứa đầy bi thương.
"Đều là lỗi của ta, ba ngày trước họ cho ta gặp phụ mẫu một lần, phụ thân đã mắng ta bất hiếu, tức giận tát ta một bạt tai, mẫu thân ta khi biết phụ thân và huynh trưởng sẽ bị xử trảm vào mùa thu, không thở nổi đã ra đi rồi. . . Ta không chịu nổi việc phụ thân và huynh trưởng phản quốc, nhưng mẫu thân ta chẳng làm gì cả, họ rõ ràng đã hứa sẽ thả mẫu thân ta ra, cũng sẽ tha mạng cho phụ thân và huynh trưởng."
Yến Uyển khóc đến ngất đi, ta vội gọi Lạc Trường Uyên vào.
"Trường Uyên ca ca, trán Uyển tỷ tỷ nóng lắm, e là đã bị bệnh rồi."
Cẩm Mặc đi mời thầy thuốc, ta đến phòng chứa củi đun nước, Lạc Trường Uyên ở lại trong phòng chăm sóc nàng ấy.
Trằn trọc cả đêm, Yến Uyển trong cơn sốt mê man ôm lấy Lạc Trường Uyên khóc lóc.
Cuối cùng cũng thổ lộ hết những điều giấu trong lòng.
"Trường Uyên, ta đã biết phụ thân và huynh trưởng làm chuyện xấu lâu rồi, không muốn liên lụy đến chàng nên mới hủy hôn, nhưng không ngờ. . ."