Ôm Một Cái - Khương Khả Thị
Chương 13: Tuần trăng mật (7)
Vương Ngân Khâu sẽ thỉnh thoảng đến nhà khách xem Tề Mãn Mễ thế nào. Hắn mua một đống bánh quy và bánh mì rồi đặt chúng lên bàn, lần sau tới mà thấy bánh sắp hết thì hắn sẽ lại mua thêm. Tề Mãn Mễ cắn một miếng lạp xưởng hun khói, đưa sách bài tập của mình cho Vương Ngân Khâu xem. Bây giờ cậu đã viết rõ chữ hơn trước. Đôi khi lão Kiều đang đọc báo, cậu sẽ ghé người sang xem, có thể hiểu được sơ qua một vài tin tức.
Vương Ngân Khâu tựa vào đầu giường, kiểm tra sách bài tập của Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ khoanh chân ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, bám lấy hắn, hỏi: "Đúng hết phải không anh?"
Vương Ngân Khâu "ừ" một tiếng. Tề Mãn Mễ giơ hai tay lên hoan hô. Cậu hỏi Vương Ngân Khâu: "Vậy thì em, ừm, anh có thể đèo em đi xe đạp lần nữa được không?"
Tối ngày hôm ấy, mùa thu tràn xuống thế giới. Tề Mãn Mễ khoác lên mình chiếc áo khoác mới mua, ngồi trên yên sau xe đạp của Vương Ngân Khâu. Bọn họ đạp xe chầm chậm xuống phố. Bây giờ cậu đã biết, đó là Cửa hàng băng đĩa A Lai, đi tiếp nữa là Đài phát thanh, sau đó là Đại lý đồng hồ Mậu Tài, Trường Tiểu học số 1 thành phố và Khách sạn Bách Hảo. Tề Mãn Mễ nghĩ, nếu một ngày nào đó cậu thật sự rời khỏi thành phố này, có lẽ cậu sẽ cảm thấy có chút nuối tiếc.
Vương Ngân Khâu đạp xe đến thẳng cổng Nhà hát Thắng lợi.
Hắn mua hai vé xem phim có xuất chiếu gần nhất tại quầy bán vé. Đây là lần đầu tiên Tề Mãn Mễ bước vào rạp hát. Cậu tò mò ngồi xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ và nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt. Mở đầu phim sẽ có một số quảng cáo cho các sản phẩm như kem dưỡng làm đẹp. Cậu chỉ xem quảng cáo mà cũng vô cùng say sưa thích thú. Năm phút sau, một từ "tĩnh" lớn xuất hiện trên màn hình. Vương Ngân Khâu nhỏ giọng với cậu: "Cậu không được nói chuyện khi xem phim trong rạp. "
Tề Mãn Mễ ngậm miệng, gật đầu.
Sau này, Tề Mãn Mễ không nhớ rõ hôm ấy bọn họ đã xem bộ phim gì. Cậu chỉ nhớ phim rất hay, hay cực kỳ. Hay đến mức khiến cậu ríu rít không ngừng với Vương Ngân Khâu về nội dung bộ phim suốt chặng đường trên xe trở về nhà khách. Màn hình rất lớn, người xuất hiện trên màn hình cũng lớn như vậy. Tề Mãn Mễ cảm thấy mình có thể đếm được lông mi trên mí mắt của nữ diễn viên.
Cậu áp mặt lên lưng Vương Ngân Khâu, vòng tay ôm lấy eo hắn rồi nhắm mắt lại. Gió trời thổi qua đã có chút se lạnh. Vương Ngân Khâu còn dừng lại ở ngã tư gần nhà khách và mua cho cậu một xâu kẹo hồ lô.
Hai người tựa vào cửa cuốn của công ty tổ chức tiệc cưới, Tề Mãn Mễ cắn một miếng kẹo hồ lô rồi giơ lên cho Vương Ngân Khâu nếm thử. Vương Ngân Khâu nói: "Cậu ăn đi, tôi không thích ăn."
Tề Mãn Mễ ăn đến độ vụn đường dính đầy lên miệng. Cậu nhìn con đường vắng phía trước, thấy từng nhóm công nhân vừa tan ca của nhà máy nhiệt điện gần đó đang xách cơm hộp đi qua chỗ họ. Trong lòng Tề Mãn Mễ tràn ngập một thứ gì đó, sau này cậu mới biết đó chính là thứ mà người ta gọi là "hạnh phúc".
Khi Vương Ngân Khâu chuẩn bị đạp xe rời đi, Tề Mãn Mễ đứng trên cầu thang của nhà khách, trông rất luyến tiếc. Vương Ngân Khâu đạp xe đến góc đường, quay người lại thì thấy Tề Mãn Mễ vẫn đang đứng trên cầu thang nhìn theo mình.
-
Khi lão Kiều nhìn thấy Vương Ngân Khâu lại xuất hiện ở cửa công ty tổ chức tiệc cưới, anh liền nói: "Hay là ông đón em nó về luôn đi."
Vương Ngân Khâu chỉ vào anh nói: "Tôi còn chưa hỏi ông đấy, ngày nào cậu ấy cũng chỉ ăn một cái bánh naan, đến cơm cũng không được ăn ngon, ông chăm sóc cậu ấy kiểu gì thế hả?"
Lão Kiều trợn tròn hai mắt, chỉ tay vào chính mình.
Tề Mãn Mễ thay quần áo xong, tung tăng chạy ra ngoài công ty. Vương Ngân Khâu dẫn cậu đi ăn một bát mì rồi cùng cậu trở về phòng thuê ở nhà khách. Tề Mãn Mễ luyên thuyên nói về chuyện mình đã cao lên và chiếc quần mà cậu mang theo lúc trước đã hơi ngắn rồi. Cậu cắt chiếc quần đó ra và may một bộ đồ thể thao cho bé thỏ đã tặng Lâm Xảo Nhi. Cậu giơ bộ đồ thể thao đã hoàn thành lên cho Vương Ngân Khâu xem. Quần áo nhỏ nhỏ, trông rất đáng yêu. Vương Ngân Khâu cười rộ lên.
Dạo gần đây có thời gian rảnh rỗi, Tề Mãn Mễ còn sửa chiếc áo khoác lông cừu màu xanh của Vương Chi Duệ thành một chú gấu con. Cậu dùng một tấm vải nhung màu nâu may lên làm bụng gấu. Mũi và miệng được khâu thành hình những bông hoa nhỏ. Cặp mắt của chú gấu con là hai chiếc cúc áo nhỏ màu xanh ngọc lục bảo mà cậu đã xin được từ một chị trong đoàn biểu diễn.
Vương Ngân Khâu ngồi trên giường, nắn bóp chú gấu con, nói: "Sao cậu lại làm miễn phí một con gấu bông đáng yêu như này cho nhỏ kia chứ. Vương Chi Duệ giàu lắm, cậu cứ bán cho nó đi."
Suy nghĩ của Tề Mãn Mễ rất thật thà, cậu nói: "Nhưng mà vải là do cô ấy đưa mà."
Vương Ngân Khâu nói: "Thì có sao? Nếu muốn bán, cậu định bán với giá bao nhiêu?"
Tề Mãn Mễ nghiêng người sang một bên, cẩn thận nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Sáu tệ ạ."
Vương Ngân Khâu hỏi: "Tại sao?"
Tề Mãn Mễ đáp: "Bởi vì một miếng gà vị nguyên bản có giá sáu tệ."
Vương Ngân Khâu chết cười. Hắn nhéo má Tề Mãn Mễ, mắng: "Cậu chỉ biết ăn thôi đúng không?"
Vương Ngân Khâu giúp Tề Mãn Mễ đưa gấu bông cho Vương Chi Duệ, sau đó hắn thực sự đã thu sáu tệ của cô. Tiếp đấy, Tề Mãn Mễ cầm sáu tệ đi mua một chiếc bút máy hiệu Hero.
Cậu cầm khoản tiền đó, đứng nhìn rất lâu trước quầy hàng ở tầng một của Cửa hàng bách hóa số mười. Nhân viên bán hàng hỏi cậu muốn mua mẫu nào. Tề Mãn Mễ lắc đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng. Khi bước ra khỏi cửa hàng với chiếc túi nhỏ đựng bút máy, cậu cảm thấy tim mình vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực trái.
Vào một ngày tháng mười nọ, Tề Mãn Mễ tặng cây bút máy cho Vương Ngân Khâu. Lúc ấy, cậu và Vương Ngân Khâu đang ngồi trên một bậc thang nào đó ở Công viên Trung tâm. Vương Ngân Khâu hỏi cậu thứ gì đây. Tề Mãn Mễ gãi gãi mũi không nói. Vương Ngân Khâu bèn dốc ngược chiếc túi ra, thấy một cái hộp nhỏ đựng bút máy. Tề Mãn Mễ đung đưa hai chân, có chút khẩn trương hỏi Vương Ngân Khâu: "Cái này dùng được không anh?"
Vương Ngân Khâu nói: "Dùng được."
Tề Mãn Mễ thở phào nhẹ nhõm. Cậu cười nói: "Bởi vì em không biết liệu mình có còn ở đây khi anh tổ chức sinh nhật vào tháng mười hai hay không, nên em muốn tặng anh một món quà sinh nhật trước."
Vương Ngân Khâu nhìn chằm chằm cây bút máy trong hộp. Tề Mãn Mễ ôm mặt nhìn tán lá rụng đầy trong công viên. Một con bướm nhỏ màu vàng đậu lên trên trán Tề Mãn Mễ rồi sau đó lại bay xuống, đậu trên cánh tay cậu. Tề Mãn Mễ mỉm cười, giơ lên cho Vương Ngân Khâu xem. Vương Ngân Khâu không nhìn con bướm mà nhìn khuôn mặt của Tề Mãn Mễ.
Hắn nhìn khuôn mặt Tề Mãn Mễ mà trong lòng tràn đầy xót xa, hắn không biết hiện tại trong cơ thể và tâm trí mình đang dâng trào những cảm xúc gì.
Con bướm vàng cuối cùng cũng vỗ cánh bay đi. Vương Ngân Khâu vuốt ve mặt Tề Mãn Mễ. Đèn đường trong công viên chớp nháy lúc sáng lúc tối. Vương Ngân Khâu ôm Tề Mãn Mễ vào lòng. Hắn nói: "Đây là một cái ôm cảm ơn." Tề Mãn Mễ tựa đầu vào vai Vương Ngân Khâu, nhìn về phía xa xa trong công viên. Vương Ngân Khâu ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng bên gáy cậu.
Ngày hôm đó, sau khi Vương Ngân Khâu đưa Tề Mãn Mễ về, hắn cũng theo cậu đi lên lầu. Hắn hỏi Tề Mãn Mễ liệu mình có thể ở lại qua đêm không. Tề Mãn Mễ rất vui vẻ.
Đêm đến, bọn họ lại nằm trên cùng một chiếc giường và trò chuyện. Tề Mãn Mễ nằm sát bên cạnh Vương Ngân Khâu, nói với hắn rằng cách âm ở đây rất kém, với lại ở vùng phụ cần còn có hai nhà máy lớn, nên là sáng sớm tinh mơ nào cậu cũng đã tỉnh rồi. Nhưng quen rồi thì cũng ổn. Vương Ngân Khâu xoa xoa tóc cậu. Không biết có phải là do có Vương Ngân Khâu ngủ bên cạnh hay không mà ngày hôm đó Tề Mãn Mễ đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Vương Ngân Khâu ngẩn người ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu. Hắn khẽ gọi: "Tề Mãn Mễ?" Hô hấp của Tề Mãn Mễ đã trở nên đều đặn.
Vương Ngân Khâu cẩn thận tiến tới, hôn lên trán Tề Mãn Mễ. Sau đó, hắn nhổm dậy tắt đèn. Trước khi nằm xuống, Vương Ngân Khâu lại cúi người, chạm nhẹ vào môi Tề Mãn Mễ.