Ôm Một Cái - Khương Khả Thị
Chương 16: Mặn nồng (1)
Đầu tháng mười một sẽ diễn ra Đại hội Thể thao trường Đại học Công nghiệp nhẹ. Những ngày đó Vương Ngân Khâu cực kỳ bận rộn. Năm 1997, trường chưa làm được đường băng nhựa, cho nên đường chạy điền kinh tiêu chuẩn 400 mét chính là mặt đường rải đầy đá sỏi. Khi chạy nước rút, các sinh viên sẽ rất dễ té ngã, rách da và chảy máu. Mọi người trong bộ phận an ninh và y tế đều vô cùng lo lắng.
Trong nội dung thi 800 mét nữ, một nữ sinh bất ngờ ngất xỉu ở vòng chạy thứ hai. Vương Ngân Khâu vội vã chạy đến cùng nhân viên y tế của trường. Hắn cõng nữ sinh đó trên lưng và đưa cô đến phòng y tế. Chiều hôm sau, nữ sinh ấy còn đặc biệt mang một ít trái cây đến Phòng Công tác sinh viên để cảm ơn Vương Ngân Khâu. Nữ sinh nói rằng cô cũng là sinh viên khoa Kỹ thuật điện, là đàn em khóa dưới của Vương Ngân Khâu. Trước đó khi học trên lớp, cô đã nghe giáo sư nhắc đến Vương Ngân Khâu, một anh khóa trên cực kỳ huyền thoại.
Vương Ngân Khâu tự giễu cười nói: "Tôi cảm giác như thầy đang mắng tôi vậy." Nữ sinh bật cười.
Hôm đó, Tề Mãn Mễ về Xuân Hiểu Uyển từ rất sớm. Lúc chập tối đang ăn cơm, cậu cảm thấy cả người nhớp nháp uể oải. Trữ Viên Viên sờ trán cậu, rất nóng. Trữ Viên Viên hỏi: "Cậu bị sốt mà không nhận ra sao?" Cô giúp Tề Mãn Mễ xin nghỉ với bồi bàn trưởng. Sau đó thì Tề Mãn Mễ bắt xe buýt về Xuân Hiểu Uyển.
Khi cậu xuống xe, Vương Ngân Khâu và đàn em đã trò chuyện từ văn phòng Công tác sinh viên đến cổng khu Xuân Hiểu Uyển. Hai người đang kể chuyện cười về một số giáo sư trong khoa. Vương Ngân Khâu hơi ngạc nhiên khi thấy Tề Mãn Mễ chậm rãi đi tới. Hắn hỏi: "Hôm nay em tan làm sớm vậy à?"
Tề Mãn Mễ gật đầu.
Cậu chàng Tề Mãn Mễ này sống đến mười tám tuổi vẫn nghĩ rằng sốt cảm chỉ cần qua một ngày là tự khỏi. Hôm đó khi về đến nhà, cậu nói với Vương Ngân Khâu là mình rất mệt, muốn ngủ một giấc. Thế rồi cậu leo lên giường và ngủ thiếp đi. Ngủ đến khoảng bảy giờ tối thì cậu đổ mồ hôi lạnh khắp người, làm ướt đẫm quần áo. Tề Mãn Mễ bò dậy, lấy chiếc áo thun cá hộp cuối cùng trong túi bạt ngoài phòng khách ra, thay vào rồi lại ngủ tiếp.
Sau khi trò chuyện với đàn em xong, Vương Ngân Khâu đi ngay đến chỗ Vương Quốc Minh. Vương Chi Duệ vẫn đang chiến tranh lạnh với bố mẹ. Vương Ngân Khâu nói mình không làm người trung gian hòa giải được đâu, Vương Chi Duệ lập tức đưa hắn vào danh sách đen luôn.
Hắn đạp xe về nhà, trên đường đi còn mua một túi mứt sơn tra định mang về cho Tề Mãn Mễ ăn. Vương Ngân Khâu mở cửa phòng ngủ, kéo rèm lại, ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ mặt Tề Mãn Mễ: "Đừng ngủ nữa, dậy lát đi. Không thì tí nữa tối muộn em không ngủ được đâu."
Tề Mãn Mễ không nhúc nhích. Vương Ngân Khâu lại đưa tay sờ, hơi thở của Tề Mãn Mễ rất nóng. Tề Mãn Mễ ngủ mê man, sốt cao đến mức gần như bỏng cả đầu mà bản thân chẳng hề hay biết gì cả.
Đêm ấy, Tề Mãn Mễ bắt đầu gặp ác mộng. Cậu nhìn thấy Tề Mãn Y đang treo cổ trên sân khấu tiệc cưới rực đỏ nơi cậu thường xuyên nhảy múa. Cô mặc váy, đung đưa trên đỉnh đầu Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ muốn chạy lên kéo cô xuống. Nhưng dù cố gắng thế nào thì cậu vẫn không thể với tới Tề Mãn Y. Vậy là, người trên đỉnh đầu cứ bị treo lơ lửng trong thống khổ như vậy.
Tề Mãn Mễ nhận ra rằng trong lòng mình vẫn thấy vô cùng áy náy với Tề Mãn Y. Mỗi lần cô trốn về nhà, cậu và mẹ đều là đồng phạm, họ không hề ra tay cứu lấy cô. Cuối cùng khi Tề Mãn Y treo cổ ở đó, cậu vẫn không có đủ can đảm đến đưa cô xuống. Ngay cả khi một nhóm người lớn đánh nhau trong đám tang của cô, cậu chỉ là một kẻ đứng xem đáng xấu hổ.
Tề Mãn Mễ rơi nước mắt trong giấc ngủ. Cậu cố gắng vươn tay ra hết sức, muốn cứu Tề Mãn Y một lần.
Tay cậu bị ai đó nắm lấy. Tề Mãn Mễ mở mắt ra. Vương Ngân Khâu Khâu đang nằm dựa ở bên cạnh giường, bật đèn ngủ và đọc một cuốn tiểu thuyết Anh. Vương Ngân Khâu bóp nhẹ tay cậu, nói: "Anh đưa em đi truyền nước. Anh hai của tôi ơi, em sốt gần 40 độ đấy, em không biết sao?"
Tề Mãn Mễ nắm lấy tay Vương Ngân Khâu, không chịu buông ra. Vương Ngân Khâu nằm xuống: "Em ngủ thêm lát nữa đi, trời vẫn chưa sáng."
Tề Mãn Mễ lại nhắm mắt lại.
Không biết đã ngủ thêm bao lâu. Tề Mãn Mễ mơ màng mở mắt ra, nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng tràn vào như mật ngọt. Hôm nay Vương Ngân Khâu không dậy sớm đi làm, hắn vẫn ngủ bên cạnh cậu. Tề Mãn Mễ vươn tay sờ sờ lớp râu lún phún trên cằm Vương Ngân Khâu.
-
Đến chiều, Tề Mãn Mễ vẫn khăng khăng đòi đi làm. Vương Ngân Khâu cất thuốc hạ sốt vào túi vải nhỏ mang theo bên mình của Tề Mãn Mễ và nói với cậu rằng, khi nào phát sốt thì phải uống thuốc. Tề Mãn Mễ gật đầu nghe theo.
Vừa mới ốm dậy nên Tề Mãn Mễ cảm thấy làm việc có chút mệt mỏi. Khi khách không nhiều, cậu vào phòng nhân viên và ngồi nghỉ một lúc. Đột nhiên, bồi bàn trưởng đi tới nói với cậu: "Có cuộc gọi ở quầy lễ tân tìm cậu đấy."
Tề Mãn Mễ chạy tới cầm ống nghe lên, Vương Ngân Khâu ngồi trong văn phòng Công tác sinh viên, hỏi cậu: "Em đang làm gì vậy? Cảm thấy khỏe chưa?"
Tề Mãn Mễ nghe thấy giọng của Vương Ngân Khâu liền vui vẻ nhún chân mấy cái, đáp: "Khỏe ạ. Em vừa ăn tối xong, ăn những hai bát cơm lớn luôn."
Vương Ngân Khâu không nhịn được bật cười thành tiếng. Tề Mãn Mễ cầm ống nghe, nhìn mọi người qua lại trong đại sảnh. Ở đầu dây bên kia, Vương Ngân Khâu lật giở mấy trang giấy rồi nói: "Vậy chúng ta về nhà rồi nói chuyện nhé? Anh cúp máy đây."
Tề Mãn Mễ cảm thấy không nỡ chút nào. Cậu vẫn cầm ống nghe, khẽ gọi: "Anh ơi..."
Vương Ngân Khâu "ừ" một tiếng thắc mắc. Tề Mãn Mễ nói: "Không có gì đâu..."
Vương Ngân Khâu nói: "Buổi tối anh sẽ đến đón em, mang theo cả một túi mứt sơn tra ngào đường có được không?"
Tề Mãn Mễ cười nói: "Được ạ."
Cậu cúp điện thoại, vòng qua đại sảnh, đi xuống hành lang đến nhà bếp phía sau mà vẫn cười khúc khích. Lúc Trữ Viên Viên đi ngang qua cậu, cô xoa nhẹ đầu cậu, hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"
Tề Mãn Mễ không nói rõ được tại sao. Tầm mười giờ, cậu vào phòng thay quần áo rồi vội vàng chạy đến cửa khách sạn chờ Vương Ngân Khâu.
Hôm đó Vương Ngân Khâu đến hơi muộn. Hắn nói đàn em cùng khoa của mình gặp khó khăn với đề tài nghiên cứu. Hắn ở lại trường giúp cô xem qua đề tài một lát. Khi tới nơi thì thấy tiệm bán mứt sơn tra đã đóng cửa. Vương Ngân Khâu nói: "Ngày mai anh mua bù cho em nhé."
Tề Mãn Mễ nhảy lên yên sau, không nói gì.
Khi bọn họ về đến cổng khu Xuân Hiểu Uyển, cô đàn em kia lại xuất hiện ở đó. Vương Ngân Khâu đạp phanh lại, nói: "Còn gì thắc mắc muốn hỏi sao? Mai tôi xem qua cho được không?"
Đàn em ôm mấy cuốn sách, nhìn trái nhìn phải. Vương Ngân Khâu nói với Tề Mãn Mễ: "Em lên nhà trước đi."
Tề Mãn Mễ ngoan ngoãn xuống xe, đi về phía tòa nhà nơi bọn họ ở. Lúc gần chạy đến nơi, cậu đột nhiên quay ngược trở lại. Vương Ngân Khâu đang dựa vào tường phòng bảo vệ và nói chuyện với đàn em. Tề Mãn Mễ cũng không biết mình bỗng nhiên bị làm sao, cậu cứ thế chạy tới kéo Vương Ngân Khâu: "Em không mang chìa khóa."
Vương Ngân Khâu lấy chìa khóa trong túi mình ra và ném vào tay cậu. Tề Mãn Mễ cầm được chìa khóa nhưng vẫn không nhúc nhích, nói: "Em vẫn muốn ăn mứt sơn tra."
Vương Ngân Khâu hỏi cậu: "Hôm nay nhất định phải ăn sao?"
Tề Mãn Mễ gật đầu thật mạnh.
Vương Ngân Khâu gật đầu với đàn em, nói: "Vậy em về trước đi. Tôi phải đến khu gần trường tiểu học số 1 tìm tiệm bán mứt sơn tra cho em ấy." Hắn lại quay đầu lại, véo má Tề Mãn Mễ rồi mắng: "Muộn thế này rồi mà còn đòi ăn kẹo. Em cho rằng mình mới ba tuổi hả Tề Mãn Mề..."
Tề Mãn Mễ bật cười hì hì. Cậu lại bám vào xe đạp của Vương Ngân Khâu, vòng tay qua eo Vương Ngân Khâu, hỏi: "Anh ơi, ngày mai anh có thể gọi điện cho em nữa được không?"
Vương Ngân Khâu nói: "Thường xuyên chiếm dụng điện thoại ở quầy lễ tân không tốt lắm đâu. Em có thể gọi cho anh khi khách sạn vắng khách cũng được mà, anh sẽ nghe..."
Tề Mãn Mễ "à" lên một tiếng, rướn cổ nói tiếp: "Hôm nay em đã uống hết thuốc hạ sốt rồi đó..."
Vương Ngân Khâu nói: "Việc này cũng muốn anh khen em sao? Vậy lần tới khi em mặc quần áo, anh cũng sẽ khen Tề Mãn Mễ giỏi quá, không ngờ em có thể tự mặc quần áo, có được không hả..."
Tề Mãn Mễ đỏ mặt, đụng trán vào lưng Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu cười rộ lên.