Ôm Một Cái - Khương Khả Thị
Chương 26: Chia tay (3)
Khi Vương Chi Duệ nghe tin về chuyện của Vương Ngân Khâu thì đã là cuối năm 1998. Cô bay từ Mỹ về với cái bụng bầu nhô cao, chỉ tay vào Dương Đỗ Quyên và Vương Quốc Minh, mắng họ là những kẻ giết người. Cô vò mái tóc rối bù của mình, gào khóc bảo họ mau thả Vương Ngân Khâu ra.
Dương Đỗ Quyên cãi nhau với cô gần hai mươi phút. Vương Chi Duệ ngồi bệt xuống đất, bụm mặt khóc lớn. Vương Chi Duệ vác bụng bầu đến bệnh viện tâm thần thành phố, nhưng Vương Ngân Khâu vẫn không đồng ý gặp. Và rồi chồng của Vương Chi Duệ cũng theo cô về nước.
Khoảng thời gian quanh Tết Nguyên đán năm 1999 hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Ngày nào Vương Chi Duệ cũng đến bệnh viện tâm thần để xin vào thăm, chồng của Vương Chi Duệ thì đi cùng cô, lo lắng cho đứa bé trong bụng. Bệnh tình của Lâm Xảo Nhi trở nặng, lão Kiều buộc phải chuyển viện cho cô. Dương Đỗ Quyên mắng con gái Vương Quốc Minh sinh ra cũng không được bình thường, nhất định là do gene của ông có vấn đề.
Kết quả là, vào đêm giao thừa, không ai có mặt trên bàn ăn tối ở nhà, mọi người đều đang tất bật lo lắng ở những góc khác nhau trên thế giới. Cuối cùng, Vương Chi Duệ và lão Kiều tụ tập tại quán ăn Mạo Mạo. Sau khi Vương Ngân Khâu kết hôn xong thì Mạo Mạo mới biết chuyện về Tề Mãn Mễ, lúc đó anh ta sợ hãi đến nỗi phải dùng bàn tay mập mạp của mình lau mồ hôi trên trán. Mọi người ngồi vào bàn, nhưng không một ai lên tiếng, chỉ xoay xoay cốc via bằng nhựa.
Không biết Vương Chi Duệ đang nghĩ đến chuyện gì, cô đột nhiên bật khóc, nói: "Vậy thì cứ hủy diệt hết cho xong đi, tận thế luôn là tốt nhất."
Lão Kiều cười khổ. Mạo Mạo đặt bát thịt bò om vào giữa bàn, thận trọng hỏi: "Mọi người có muốn ăn chút gì không?"
Không ai nói gì nữa cả.
Chiều mùng năm Tết Nguyên đán năm đó, Lâm Xảo Nhi qua đời tại Bệnh viện Ung bướu tỉnh sau khi hồi sức không thành công. Lão Kiều cởi chiếc mũ len trên đầu cô xuống. Chiếc mũ đó còn là do Tề Mãn Mễ đan tặng cô. Lão Kiều nắm tay Lâm Xảo Nhi, nói: "Vợ à, nếu sau khi thế giới diệt vong mà được tái thiết lập lại, liệu đến lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau không? Em cứ đợi anh ở nhà ga là được, anh sẽ biết em đứng ở cửa sổ nào."
-
Một ngày nọ, Vương Ngân Khâu đang ngồi trong sảnh chung đọc báo. Điều dưỡng đến nói với hắn rằng có người đã xin thăm hắn. Người đó để lại lời nhắn: Hôm nay là đầu thất của Lâm Xảo Nhi.
Mười phút sau, Vương Chi Duệ và lão Kiều nhìn thấy Vương Ngân Khâu chậm rãi đi ra từ hành lang, mở cửa bên trong rồi ngồi xuống đối diện bọn họ. Tóc của Vương Ngân Khâu được cạo rất ngắn, móng tay cắt gọn, đi giày không có dây buộc, mọi thứ sắc nhọn và có nguy cơ đe dọa đều bị lại bỏ. Hắn ngồi đó, dáng vẻ trắng nhợt xanh xao như động vật thân mềm.
Vương Ngân Khâu nắm chặt tay mình, nói với lão Kiều: "Lão Kiều, tôi xin lỗi, tôi không biết..."
Đúng lúc này Vương Chi Duệ lên tiếng, nói với Vương Ngân Khâu: "Em xin lỗi, anh trai..."
Lão Kiều nhún vai, cười hỏi: "Sao đây, giờ tôi phải xin lỗi ai hả? Hai người làm gì vậy?"
Cả ba người đều cười rộ lên, cười được một lát thì ngừng lại.
Vương Chi Duệ đỏ hoe hai mắt nói với Vương Ngân Khâu: "Anh ơi, em tìm cách giúp anh ra khỏi đây nhé, có được không? Em sẽ giúp anh."
Vương Ngân Khâu xoa xoa lòng bàn tay, không nói gì. Bây giờ hắn có hơi sợ hãi, hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với một thế giới như thế nào sau khi rời khỏi bệnh viện này. Hắn không cảm thấy cuộc sống uống thuốc sáng chiều và tiếp nhận trị liệu sốc điện tốt đẹp cỡ nào, nhưng nếu ra ngoài cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao. Hắn hiểu rất rõ điều ấy.
Lão Kiều đột nhiên nói: "Trước đó, Tề Mãn Mễ đã leo lên một chiếc xe dù và rời đi, tôi không biết cậu ấy đi đâu. Gần đây tôi đã hỏi thăm được tung tích của cậu ấy..."
Cảm giác choáng váng như bị điện giật kéo đến. Vương Ngân Khâu đứng bật dậy, đá văng chiếc ghế ngồi, chạy thẳng ra sau cửa.
Xế chiều hôm đó, Vương Ngân Khâu xếp hàng nhận thuốc, nghe cô gái đứng trước mình hát bài "Yêu em một vạn năm". Buổi tối, hắn đến phòng đọc sách giúp viện trưởng nhập dữ liệu hồ sơ điện tử. Trên thanh lịch sử của công cụ tìm kiếm vẫn còn cái tên "Tề Mãn Mễ" nằm ở đó. Tôi đi du lịch để hiểu địa lý của chính mình. Bây giờ Vương Ngân Khâu đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chỉ có hồi còn rất nhỏ, hắn mới được Vương Quốc Minh và Dương Đỗ Quyên đưa đi Nam Kinh chơi một lần. Lần đó, Vương Quốc Minh mua cho hắn một quả địa cầu. Vương Ngân Khâu ôm nó chơi từ lúc năm tuổi đến khi mười lăm tuổi. Năm mười lăm tuổi, báo chí địa phương đã viết một bài, gọi hắn là thần đồng. Hơn một thập kỷ sau, hắn trở thành một kẻ lừa đảo, một kẻ tâm thần.
Vương Ngân Khâu ngồi trước máy tính một lúc lâu, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu vào mặt hắn.
Sau Tết, Vương Ngân Khâu ngày càng tích cực hơn trong việc hợp tác điều trị. Vào cuối mỗi buổi liệu trình, bác sĩ điều trị chính đều đánh dấu vào ô: "Chuyển biến tốt" trên báo cáo tình trạng bệnh của hắn. Cuối cùng, Vương Ngân Khâu cầm một tờ báo cáo được tích đầy "Chuyển biến tốt" để xin xuất viện.
Viện trưởng xoay xoay cây bút máy trong tay, cười nói: "Vậy thì tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy. Sau này ai sẽ giúp tôi nhập hồ sơ đây?"
Vương Ngân Khâu cười rộ lên. Trước khi xuất viện, hắn hỏi viện trưởng tại sao ông lại dán câu biểu ngữ "Tôi đi du lịch để hiểu địa lý của chính mình" trong bệnh viện tâm thần. Viện trưởng lẩm bẩm nói: "Trước đây, tòa nhà đó thuộc về Trung tâm Văn hóa thành phố, khi tôi đến tiếp quản và sử dụng nơi này, tôi thấy câu biểu ngữ này khá hay nên cũng không tháo bỏ."
Vương Ngân Khâu không nhịn được bật cười.
Tháng Tư năm 1999, lão Kiều đứng đợi ở cổng bệnh viện tâm thần. Con chó bị xích ở bên cạnh phòng bảo vệ đã được thay con khác, nhưng nó vẫn rất hung dữ. Vương Ngân Khâu ném hành lý của mình lên xe của lão Kiều. Lão Kiều hỏi hắn muốn về đâu. Vương Ngân Khâu ngồi trong xe suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận ra mình không còn nơi nào để đi. Hắn thực sự không muốn ở lại thành phố này cho lắm. Hắn bảo lão Kiều chở mình đến nhà ga, chuyến tàu gần nhất vào buổi chiều đi tới đâu thì hắn sẽ lên tàu đi đến đó trước đã.
Lão Kiều xách hành lý cho hắn. Lúc Vương Ngân Khâu chuẩn bị quay người đi soát vé, anh đưa hành lý cho hắn và nói: "Này, lão Vương, Tề Mãn Mễ đang..."
Vương Ngân Khâu ngắt lời anh, nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, mình vẫn phải bước ra khỏi quá khứ thôi. Chúng ta không thể sống mãi như thế này được. Lão Kiều à, chuyện cũ thì cứ để nó qua đi."
Lão Kiều nhìn Vương Ngân Khâu làm thủ tục soát vé, qua cổng và leo lên tàu. Khi đến giờ nhận thuốc vào buổi chiều, Vương Ngân Khâu theo phản xạ có điều kiện, muốn đi chỗ nào đó đứng xếp hàng. Hắn không biết các loại thuốc dùng để điều trị bệnh tâm thần đang ảnh hưởng đến hệ thần kinh não bộ của mình ở mức độ nào. Sau khi ngừng thuốc hoàn toàn, có khoảng thời gian hắn vô cùng thèm ngủ, rồi lại có giai đoạn tỉnh táo tới mức ngủ không được.
Sau khi xuống xe buýt ở điểm đến, Vương Ngân Khâu tìm một nhà khách để ở tạm. Hắn mua một chiếc bánh mì nhân đậu đỏ, vừa ăn vừa ngồi xem TV trong phòng thuê nhà khách. Căn phòng của hắn hướng ra mặt đường, có thể nghe thấy cửa hàng trên phố đang phát bài "Yêu em một vạn năm".
Đến tối, Vương Ngân Khâu mượn điện thoại của nhà khách, gọi về cho Vương Chi Duệ đang ở Mỹ. Thời điểm đó Vương Chi Duệ đã được đưa vào bệnh viện chờ sinh. Chồng của Vương Chi Duệ nhấc điện thoại cầm tay trong phòng khách lên, nghe máy. Vương Ngân Khâu hỏi: "Vương Chi Duệ thế nào rồi? Nói với con bé là tôi đã ra ngoài, mọi chuyện đều ổn. Còn về sau này ấy à, tôi vẫn chưa nghĩ tới."
Vương Ngân Khâu cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ nhà khách một lúc. Ngay khi vừa đến mốc giờ trị liệu sốc điện, cơ thể hắn sẽ tự động cảm thấy choáng váng và đau đớn, đau đến mức khiến hắn chỉ muốn nằm xuống ngay tại chỗ. Những cơn đau giống như một lời buộc tội đè nặng lên ngực hắn, nói rằng hắn không đủ tư cách để sống một cuộc sống bình thường. Khi nhập hồ sơ, hắn thấy rất nhiều bệnh nhân tâm thần được chữa khỏi bệnh đã tự tử trong một khoảng thời gian rất ngắn sau khi xuất viện. Lúc trước hắn không thể nào hiểu được, nhưng bây giờ có lẽ hắn đã hiểu được đôi chút rồi.
Sau khi tỉnh táo lại, Vương Ngân Khâu đi đến quầy tiếp đón, trả tiền điện thoại cho chủ nhà khách, hắn nghĩ ngợi một lát rồi trả thêm một chút, hỏi: "Sáng sớm ngày mai anh có thể gõ cửa gọi tôi một tiếng được không, để xem tôi có còn tỉnh lại không ấy mà."
Chủ nhà khách bối rối nhìn hắn. Vương Ngân Khâu cười nói: "Không có gì đâu."