Ôm Một Cái - Khương Khả Thị

Chương 20: Mặn nồng (5)

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dù Tề Mãn Mễ có chậm hiểu đến đâu thì cậu cũng đã nhanh chóng hiểu ra được trên TV đang chiếu nội dung gì. Cậu mở to mắt nhìn hai nam sinh trần truồng nằm trên giường, sau đó làm những hành động mà cậu không hiểu lắm, rồi một người tiến vào người kia. Cậu quay khuôn mặt đỏ bừng của mình sang bên cạnh và dụi vào hốc vai của Vương Ngân Khâu.

Một lúc sau, Vương Ngân Khâu thở dài, nói: "Em đừng cọ anh nữa."

Vương Ngân Khâu nghĩ, Vương Chi Duệ thực sự đã đánh giá hắn quá cao rồi. Hắn chưa từng hẹn hò với ai, chứ đừng nói đến chuyện khi hẹn hò với con trai thì nên làm những gì. Hắn và Tề Mãn Mễ hôn nhau ngày đêm hôn đến mơ hồ luôn rồi nhưng cũng không dám nghĩ tới điều gì đó xa hơn. Nhưng ngủ chung giường với Tề Mãn Mễ, vừa ôm vừa ấp, hắn chắc chắn sẽ không thể nào mà không có phản ứng sinh lý được. Đôi khi hắn biết Tề Mãn Mễ cũng có phản ứng giống mình.

Lần trước hắn dạy Tề Mãn Mễ rằng, đây là chuyện bình thường. Sau đó thì hắn không nói thêm gì nữa. Từ nhỏ đã được giáo dục về vấn đề này nhưng hắn vẫn thấy xấu hổ khi nhắc đến những chuyện ấy. Hắn không biết phải nói với Tề Mãn Mễ thế nào.

Nhưng hôm nay, Vương Ngân Khâu đã lấy hết cam đảm chạm vào thân dưới của Tề Mãn Mễ, quả nhiên là cậu có phản ứng. Tề Mãn Mễ sợ hãi gạt tay hắn ra. Vương Ngân Khâu nuốt nước bọt, khẽ nói: "Anh dạy em cách làm nó ra có được không?"

Tề Mãn Mễ hỏi: "Làm thế nào ạ?"

Vương Ngân Khâu bảo cậu cởi quần ra trước. Tề Mãn Mễ đứng dậy, cởi quần ngoài rồi kéo quần lót xuống, kéo tới tận bắp chân. Trước mặt Vương Ngân Khâu là một mảng rừng nhỏ mềm mại bên dưới cậu trai trẻ. Tề Mãn Mễ ngượng ngùng lấy tay che lại. Vương Ngân Khâu ôm Tề Mãn Mễ ngồi lên người mình. Lúc hắn cầm lấy thứ đó, Tề Mãn Mễ xấu hổ đến mức muốn tìm một kẽ nứt tương đối sạch sẽ trên mặt đất để chui vào.

Vương Ngân Khâu chuyển động tay nhịp nhàng, Tề Mãn Mễ ngửa cổ, "ưm" một tiếng. Chẳng mấy chốc, có chất lỏng gì đó bắn vào lòng bàn tay Vương Ngân Khâu. Tề Mãn Mễ vội vàng ngó khắp nơi tìm giấy lau tay cho hắn. Vương Ngân Khâu kéo cậu lại, ghé sát vào bên tai, hôn lên vành tai cậu, hỏi: "Em có muốn làm thử giúp anh không?"

Trước đó, Tề Mãn Mễ đã tắm cùng Vương Ngân Khâu, đại khái là cái gì thấy cũng đã thấy. Nhưng đột nhiên cầm nó trên tay thì vẫn có cảm giác rất khác biệt. Vương Ngân Khâu nắm tay cậu, dẫn dắt cậu chuyển động, càng lúc càng nhanh. Vương Ngân Khâu cảm nhận được trong cơ thể mình đang có khoái cảm muốn bắn vừa sướng vừa đau, hắn không biết sao lại vậy nữa.

Sau khi bọn họ làm xong chuyện đó, bầu không khí giữa hai người trở nên rất vi diệu, cả hai đều ngượng ngùng không dám nhìn nhau. Vương Ngân Khâu đi tới, lấy đĩa CD ra nói: "Chúng ta đi ngủ sớm chút nhé."

Sáng thứ Hai, Vương Ngân Khâu bắt chuyến xe buýt sớm nhất về thành phố bên cạnh. Hắn bế Tề Mãn Mễ lên, hôn lên khắp mặt cậu, sau đó thì lại đặt cậu xuống, nói: "Anh đi đây."

Suốt mấy ngày làm việc trong tuần đó, mỗi khi nghĩ đến Vương Ngân Khâu, Tề Mãn Mễ đều sẽ nhớ ngay tới chuyện bọn họ đã làm trên sofa. Cậu ôm mặt, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại xấu hổ giấu mặt đi.

Trong khoảng thời gian ấy, Trữ Viên Viên đột nhiên nghỉ làm mấy ngày liền không lý do. Tề Mãn Mễ biết nhà cô ở đâu, vì vậy cậu đã dẫn lão Kiều qua đó một chuyến. Tề Mãn Mễ gõ cửa căn phòng đơn nhỏ bé trong khu nhà tập thể, bà nội Trữ Viên Viên mở cửa nhìn họ, hỏi họ là ai. Tề Mãn Mễ chỉ vào mình, nói: "Bà ơi, cháu là bạn của chị Viên Viên."

Bà nội nhìn bọn họ một lúc rồi nói: "Trữ Viên Viên không có ở nhà." 

Tề Mãn Mễ "à" lên một tiếng, sau đó đi xuống lầu cùng lão Kiều. Lão Kiều nói: "Trữ Viên Viên đang ở nhà." Tề Mãn Mễ khó tin nhìn anh.

Trữ Viên Viên quả thực đang ở nhà. Gần nửa tháng sau, cô đột nhiên quay lại và năn nỉ lão Kiều một hồi. Tề Mãn Mễ hỏi cô đã đi đâu nhưng cô không nói cho cậu biết.

Một chập tối nọ, Trữ Viên Viên bỗng bật khóc trên bàn trang điểm trong phòng thay đồ. Các chị em đều vây quanh an ủi cô. Tề Mãn Mễ nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe được mọi chuyện. Vương Vĩ làm Trữ Viên Viên lớn bụng, nhưng gã không muốn cưới cô nên chia tay, rồi cứ thế là gã biến mất luôn. Trữ Viên Viên tự uống thuốc, đau đến mức phải nằm nhà cả thời gian dài.

Trữ Viên Viên đột nhiên túm lấy Tề Mãn Mễ bên cạnh mình, vừa khóc vừa nói: "Tề Mãn Mễ, sau này em yêu đương, em không được phép tùy tiện dẫn con gái nhà người ta đi nhà nghỉ có biết không, em phải là một người đàn ông có trách nhiệm."

Cổ áo của Tề Mãn Mễ suýt nữa bị cô kéo giãn, cậu chỉ đành gật đầu thật mạnh, thề rằng mình nhất định sẽ là một người đàn ông có trách nhiệm.

Hôm đó, Vương Ngân Khâu về thành phố, đạp xe đến đón cậu. Tề Mãn Mễ bọc mình trong một chiếc áo khoác dày cộm, trông giống như một quả cầu tuyết nhỏ lăn ra ngoài cửa, dính chặt vào xe đạp của Vương Ngân Khâu. Trên đường đi, Tề Mãn Mễ nói với Vương Ngân Khâu là, Trữ Viên Viên bảo cậu phải trở thành một người đàn ông có trách nhiệm. Không được tùy tiện dẫn con gái đi nhà nghỉ.

Vương Ngân Khâu hỏi cậu: "Em có biết "đi nhà nghỉ" có nghĩa là gì không?" 

Tề Mãn Mễ lắc đầu.

Vương Ngân Khâu cười nói: "Cô ấy thật sự lo lắng quá rồi."

Buổi tối khi cả hai nằm trong chăn, Tề Mãn Mễ vẫn hỏi Vương Ngân Khâu: ""Đi nhà nghỉ về là sẽ mang thai sao?" Vương Ngân Khâu tựa vào thành giường đọc tiểu thuyết. Tề Mãn Mễ thấy hắn không trả lời liền xích lại gần, dựa vào vai hắn, bắt đầu xem sách với hắn, nửa hiểu nửa không. Mỗi khi Vương Ngân Khâu đang nhập tâm đọc tiểu thuyết say mê, Tề Mãn Mễ đều sẽ bất chợt duỗi ra một ngón tay, hỏi hắn: "Chữ này đọc thế nào vậy anh?"

Vương Ngân Khâu không còn cách nào khác đành phải dừng lại và đọc cho cậu nghe. Sau nhiều lần như vậy, Vương Ngân Khâu hết kiên nhẫn đánh phát vào tay cậu, đặt sách xuống, nhấc chăn bông lên, chùm chăn kín người Tề Mãn Mễ, đè cậu xuống mắng: "Có thôi đi không, em có thôi đi không hả."

Tề Mãn Mễ cười khanh khách trong lớp chăn bông tối om. Vương Ngân Khâu mở chăn ra rồi cũng chui vào trong. Trong chăn mờ tối, vừa ấm áp vừa có chút hơi ẩm. Tề Mãn Mễ có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu ôm cậu vào lòng, nói với cậu: "Chúng ta phải làm những chuyện như trong bộ phim mà Vương Chi Duệ gửi cho chúng ta mới được."

Tề Mãn Mễ bắt đầu hồi tưởng lại bộ phim ấy trong đầu, nghĩ được hồi lâu thì chợt nhớ tới hình ảnh hai người đàn ông lăn lộn với nhau. Cậu "dạ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sau đó, bọn họ dần dần quên đi chuyện về bộ phim giáo dục ấy.

Tháng 1 năm 1998, Tề Mãn Mễ cũng đã quên mất chuyện mình đã nói rằng sẽ rời khỏi thành phố này sau khi tiết kiệm đủ năm trăm tệ. Cậu bắt đầu quen với vòng tròn được vẽ ra với bán kính từ Xuân Hiểu Nguyên đến công ty tổ chức tiệc cưới. Trong thời gian đó, cậu rất mê xem "Khang Hy Vi Hành", mỗi ngày đến giờ phát sóng, Vương Ngân Khâu đều nói cậu ngồi chồm hổm trên ghế sofa trông như một con cú mèo vậy. Ngày ấy, Vương Chi Duệ đã gọi điện từ nước ngoài về, chúc bọn họ một năm tốt lành. Lúc Vương Chi Duệ gọi đến thì Vương Ngân Khâu đã ra ngoài mua câu đối. Hắn nói mấy hôm nữa sẽ cùng Tề Mãn Mễ dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đón năm mới.

Vương Chi Duệ và Tề Mãn Mễ tám chuyện lảm nhảm một hồi. Đến cuối cuộc gọi, Vương Chi Duệ đột nhiên hỏi: "Hai người đã xem bộ phim đó chưa? Đã học thực hành chưa?"

Tề Mãn Mễ cắn táo tàu, hỏi cô: "Học gì thực hành gì?"

Vương Chi Duệ thở dài: "Vương Ngân Khâu kiềm chế giỏi thật đấy."

Khi Vương Ngân Khâu về nhà, Tề Mãn Mễ nói với hắn rằng, Vương Chi Duệ đã gọi điện thoại đến và hỏi bọn họ đã học và thực hành bộ phim đó chưa. Vương Ngân Khâu suýt nữa phun ngụm nước nóng vừa uống vào miệng ra. Hắn hét lên: "Sao con nhỏ này lại điên thế hả trời?" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận