[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 108: Không Nghĩ Tới Nhìn Qua Lục Tư Đình Rất Cường Tráng, Nhưng Một Số Chỗ Lại Không Được (2)
Món ăn ngon mình thích nhất đang ở trước mặt, thấy được sờ được, lại không ăn được, chắc hẳn là ai cũng khó chịu.
Cuối cùng lại liếc mắt nhìn Bạch Vi, Lục Tư Đình không nhịn được mà hôn một nụ hôn ở trên trán của cô, sau đó rón rén đi ra.
Sau khi làm một bữa sáng lành mạnh, Lục Tư Đình tùy tiện ăn chút gì đó rồi đến khu bộ đội.
Ước chừng sau một tiếng rưỡi, Bạch Vi tỉnh lại trong mùi thơm phức, từ từ cử động.
Mở to mắt, sửng sốt một hồi, Bạch Vi quay đầu nhìn, Lục Tư Đình đã rời giường đi.
Trong lòng ghi nhớ chuyện này, lúc ăn sáng thì Bạch Vi cũng có chút không yên trong lòng.
Dựa theo tình huống tối hôm qua thì chỉ sợ là Lục Tư Đình thật sự không được.
Chuyện này cũng không thể trách Bạch Vi suy nghĩ nhiều, nếu là đàn ông bình thường với tình huống kia vào tối hôm qua thì chỉ sợ sớm không nhịn được, vậy mà Lục Tư Đình lại không làm gì, còn có thể vừa ôm cô vừa ngủ.
Nhưng Lục Tư Đình là một quân nhân mà, theo lý thuyết thì nhu cầu phương diện kia phải lớn hơn mới đúng, tại sao lần nào cũng giống Liễu Hạ Huệ vậy.
Bạch Vi không nghĩ ra.
Dưới loại tình huống này, đáp án bình thường khó tin nhất lại chính là đáp án.
Bạch Vi cũng không muốn tin, nhưng mà sự thật bày trước mặt, cũng không phải do cô không tin.
Nên giúp anh bổ cơ thể như thế nào đây?
Đây cũng là một vấn đề.
Mặc dù Bạch Vi là phụ nữ, nhưng mà cô cũng hiểu rõ, vấn đề này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, cũng giống như chuyện hỏi ba vòng của phụ nữ, như giẫm vào đuôi.
Kết hôn lâu như vậy mà cũng không thấy Lục Tư Đình nói với cô loại chuyện này, chắc là không muốn cô biết đến.
Như vậy thì phải nên làm như thế nào thì mới có thể để Lục Tư Đình không biết, không làm tổn thương anh mà vẫn giúp anh bổ cơ thể chứ?
Bạch Vi suy nghĩ hết buổi sáng mà cũng không nghĩ ra kết quả.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, cô liền lái xe đạp đến mở cửa hàng trước. Nếu muốn boi bổ cơ thể thì uống thuốc là đơn giản nhất, hoặc là các loại dược thiện.
Nếu như là người bình thường thì còn có thể nói là rèn luyện nhiều hơn một chút, nhưng mà bản thân Lục Tư Đình chính là quân nhân, cũng không biết mỗi ngày phải vận động bao nhiêu, cũng rèn luyện rất nhiều.
Bồi bổ thân thể là bước đầu tiên, vậy mà Bạch Vi đã chết yểu ở đây.
Một mình cũng không thể nghĩ ra được gì ở loại chuyện này, xem ra vẫn phải tìm người từng trải để thỉnh kinh thì mới được.
Cũng có thể hỏi Thẩm Quyên.
Nhưng mà nếu như nói cho mẹ ruột biết chuyện này thì còn tồi tệ hơn, nếu Lục Tư Đình biết thì có thể sẽ cảm thấy thật mất mặt.
"Ôi, đừng treo ở chỗ đó, tôi đã nói bao nhiêu lần, quần áo cần được treo theo loại."
"Phòng thay quần áo ở bên kia thường xuyên có tóc cho nên phải quét bên đó sạch một chút."
Ở bên cạnh cửa hàng trang sức của Bạch Vi là một cửa hàng bán quần áo, cửa hàng còn rất lớn, bình thường ngoại trừ có bà chủ thì sẽ có thêm hai nhân viên.
Nghe thấy tiếng này thì Bạch Vi lập tức nhớ ra bà chủ của cửa hàng bán quần áo này.
Bà chủ này tên là Tần Lan Lan, đã hơn 30 tuổi, nhưng mà ngày nào cũng ăn mặc rất đẹp.
Cô ấy đã kết hôn rất nhiều năm, có hai đứa con, đứa lớn đang học cấp hai, đứa nhỏ thì cũng đang học tiểu học.
Bạch Vi muốn tìm người từng trải thỉnh kinh, đây còn không phải là người từng trải sao?
Hai mắt tỏa sáng, Bạch Vi vội vàng lấy hạt dưa, sau đó đi sang cửa ra vào của cửa hàng bán quần áo.
"Chị Lan, chị đang bận sao?”
"Ôi, là Tiểu Bạch sao, em cũng vừa tới hả?"
"Đúng vậy, em ở hơi xa một chút, phải đi mười may phút mới đến nơi."
"Không bận gì cả, mới sáng sớm cũng không có khách hàng nào cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận