[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 74: Con Gái Của Bà Đang Trong Mùa Xuân (1)

Quạt thổi mạnh, nhưng mà đến cùng cũng không thoải mái bằng điều hòa.

Sau khi ngủ thì Bạch Vi cảm thấy nóng, cánh tay của Lục Tư Đình giống như chiếc gọng kìm lớn, căn bản không thể tránh thoát, thế là dùng chân đạp mấy lần, đạp chiếc chăn mỏng ra khỏi người.

Ngay khi Bạch Vi có động tĩnh thì Lục Tư Đình liền mở hai mắt ra. Trơ mắt nhìn Bạch Vi lại đá văng chăn mền một lần nữa, Lục Tư Đình dừng một chút, đưa thay sờ sờ cái trán của Bạch Vi.

Quả thật có chút nóng.

Nhưng nếu không đắp chăn thì sẽ bị gió lạnh làm cho bị ốm.

Lục Tư Đình lại kéo chăn mền lên, cẩn thận che bụng của cô lại.

Có thể không đắp chăn ở chân và tay, nhưng mà nhất định phải che bụng lại!

Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều cho nên đêm mơ đến, tối hôm đó trong giấc mơ của Bạch Vi cũng chỉ có bóng dáng của người nào đó.

Chờ đến lúc cô tỉnh lại, trời sáng choang, Bạch Vi nhìn sang bên cạnh theo bản năng, Lục Tư Đình đã đi.

Rời giường rửa mặt, ăn cơm sáng xong, Bạch Vi đi cưỡi xe, vừa ngâm nga bài hát vừa đến chỗ làm.

Như thường ngày, sau khi trôi qua khoảng thời gian có nhiều người đi dạo phố nhất thì trong tiệm cũng không quá bận rộn.

Bạch Vi cầm một chiếc quạt nhỏ màu đen lên, ở bên trên được trang trí chút hoa cỏ, cô vô ý thức quạt cây quạt, ánh mắt nhanh chóng bất động, dường như đang suy nghĩ viển vông.

Trên đường, có một chiếc xe đạp chạy rất nhanh, tiếng đỉnh linh linh vang lên trên đường cái hẻm nhỏ, Bạch Vi nhanh chóng hoàn hồn, nụ cười ở khóe miệng cũng không kìm lại được.

Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình.

Chỉ cần đầu nghĩ đến ba chữ này thì giống như đang ăn mật đường, ngọt hết cả trái tim.

Bạch Vi giống như một cô gái vừa rơi vào bể tình, dù chỉ ngồi không một chút thì cũng có thể cười ngây ngô.

Buổi chiều Thẩm Quyên không có việc gì nên tới trong tiệm xem, ai biết khi đang đi ở xa thì đã thấy con gái đang ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng nhìn về phía không khí cười hai cái.

Vốn là còn thấy kỳ quái không biết có chuyện gì xảy ra, đến khi Thẩm Quyên đến gần thì mới nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch của con gái nhà mình.

Bà lập tức hiểu ra, đây là con gái của bà đang trong mùa xuân!

"Con gái, hoàn hồn lại!"

Thẩm Quyên quơ chiếc quạt hương bồ lớn, có chút im lặng rồi nói: "Nếu còn cười như vậy thì chỉ sợ là khách ở bên ngoài sẽ không dám đi vào."

Bạch Vi hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình nhìn vào không khí cười trong khoảng thời gian rất lâu.

Lại nhìn ra bên ngoài cửa, buổi chiều trời nóng, bây giờ trên đường cũng không có bao nhiêu người, nếu như có người đi ngang qua thì nhất định sẽ phát hiện, cô vừa mới cười như đứa đần.

Bạch Vi lúng túng sờ sờ gò má, sau đó mới cảm nhận được là gương mặt có chút cứng, có lẽ là do đã duy trì một biểu cảm quá lâu.

"Hôm qua đấy, em gái họ của con bị ngã cầu thang, lúc đó liền hôn mê bất tỉnh, bây giờ cũng không biết làm sao, tối nay mẹ sẽ đến đó thăm hỏi."

Thẩm Quyên từ từ thở dài: "Người lớn như vậy rồi mà đi đường cũng không biết nhìn một chút, chắc chắn là lần này bị ngã rất nặng, cũng không biết tình huống hiện tại như thế nào."

Em gái họ?

Ngã cầu thang?

Khóe miệng của Bạch Vi san bằng, cô nhạy bén bắt được từ mấu chốt, hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói đến em gái Tường Vi sao?" "Đúng vậy, nếu không thì mẹ nói ai, con còn có đứa em gái họ nào sao?" Thẩm Quyên lập tức dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn về phía Bạch Vi ý là có phải con còn chưa tỉnh ngủ hay không.

Đúng lúc có người đi vào cửa hàng, Bạch Vĩ liền vội vàng đi tới, tránh né ánh mắt Thẩm Quyên.

Bạch Vi không có quên, bản thân mình thực sự đang ở trong một cuốn sách.

Sự kiện quan trọng nhất trong cuốn sách này chính là Bạch Tường Vi bị té cầu thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận