Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 17: Đáng Yêu

Hơn hai năm ở chung, ở trong lòng Tạ Ứng Chu cô cũng có thể được coi là một người bạn, tính cách của Tạ Ứng Chu tốt hơn Bùi Tư Viễn nhiều, có đôi khi, cô cảm thấy anh ta cũng có chút... Đáng yêu.

Mặc dù dùng từ này để hình dung một người đàn ông trưởng thành không thích hợp lắm. 

Nếu cứ tiếp tục ở chung như vậy, cô và Tạ Ứng Chu có thể sẽ trở thành bạn thân, chỉ tiếc cuối cùng cô nhất định phải nhúng tay vào chuyện giữa Giang Dao và Bùi Tư Viễn, mà đây cũng là nguyên nhân dẫn tới sự đoạn tuyệt xảy ra giữa cô và Tạ Ứng Chu.

Có lẽ anh ta thật sự đã cực kỳ tức giận, lời nói khi đó chính là sự chia lìa mãi mãi.

"Cố Ninh Du, tại sao một hai em phải như vậy? Được, chuyện này tôi có thể đồng ý, nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ cho em biết, đây là lần cuối mà tôi ra tay giúp em, về sau, mặc kệ em có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi. Mà tôi, cũng tuyệt không không đến gặp em nữa."

"Tôi hỏi em lại một lần cuối, cho dù như vậy, em vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình?"

Khi đó lời cô nói là gì nhỉ?

Đúng rồi, khi đó cô nói...

"Tạ Ứng Chu, rất xin lỗi."

"Được, được, được! Cố Ninh Du, cô làm tốt lắm!" Nói xong, anh ta kiên quyết rời đi.

Trong trí nhớ của cô lần cuối cùng thấy Tạ Ứng Chu là vào ngày đó, anh ta thực hiện đúng như lời hứa, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cho nên hôm nay, khi Tạ Ứng Chu xuất hiện trước mặt, cô gần như đã mất khống chế mà hô lên tên của anh ta, cho dù anh ta không phải người của kiếp trước, thì đầu cô vẫn rối nùi một trận. Nhưng lúc chân chính gặp mặt, thì cô lại muốn chạy trốn, những lời cuối cùng anh ta nói ở kiếp trước đã in sâu vào trái tim cô, vừa thấy anh ta, ngực cô liền phát đau.



Cô sợ Bùi Tư Viễn, nhưng cô không sợ Tạ Ứng Chu, cô chỉ là...

Không có mặt mũi để gặp anh ta mà thôi.

Tạ Ứng Chu thật sự không có bao nhiêu thiện cảm đối với Cố Ninh Du...

Một người phụ nữ không biết xấu hổ.

Đây là đánh giá của anh ta dành cho Cố Ninh Du.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta bắt đầu thường xuyên nghe được tên của cô từ trong miệng Giang Dao, cô ấy nói gần đây có một thiên kim nhà giàu tên là Cố Ninh Du quấn lấy Bùi Tư Viễn, điều này khiến cô ấy rất buồn rầu.

"Em sợ Tư Viễn sẽ thích cô ấy, bởi vì cô ấy xinh đẹp, được nuôi dạy tốt, trong nhà cũng có rất nhiều tiền, không giống em, chỗ nào cũng bình thường... Ở trước mặt Ninh Du, em thấy mình lép vế hơn hẳn."

"Dao Dao, sao em lại có thể tự coi nhẹ mình? Anh thấy em luôn là người tốt nhất, theo anh, thì bây giờ em nên dứt khoát trực tiếp thổ lộ với Bùi Tư Viễn đi, nếu không thử thì sao biết tình cảm mà cậu ta dành cho em ra sao."

Tạ Ứng Chu nhìn qua ảnh chụp của Cố Ninh Du, có xem mấy lần thì cũng như vậy thôi, một người có xinh đẹp hay không không thể chỉ dựa vào bề ngoài để đánh giá, ví dụ như Cố Ninh Du, một cô gái đầy mưu mô xảo quyệt, cho dù có là tiên hạ phàm đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ không thèm để mắt đến.

Ở trong mắt anh ta, Giang Dao xinh đẹp hơn nhiều.

"Thôi, em không dám... Em sợ sau khi nói thì đến cả quan hệ bạn bè cũng không thể tiếp tục."

Tình cảm của người khác, cho dù anh ta có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vẫn phải tự bọn họ nghĩ rõ ràng mới được. Nhưng bộ dáng tủi thân của Giang Dao luôn luôn khiến người ta đau lòng, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thương tâm của cô, cảm giác chán ghét trong lòng anh ta đối với Cố Ninh Du sẽ tăng thêm một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận