Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Chương 71: Bùi Tư Viễn cũng khóc
“Không có gì đâu, em...” Cố Ninh Du cũng nhận ra rằng mình đã bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng, nhưng cô chưa muốn trở mặt hoàn toàn với Bùi Tư Viễn, ít nhất là không phải lúc này. Vì thế cô cụp mắt xuống, cố gắng làm cho giọng nói của mình không quá cứng nhắc: “Em không khỏe.”
Bùi Tư Viễn nhìn xuống chăn bông rồi lại nhìn cô, đưa tay đặt vào bụng dưới của cô: “Tới kỳ à? Có khó chịu không.”
Kỳ kinh nguyệt?
Cố Ninh Du đột nhiên ngẩn người.
Bao lâu rồi cô chưa tới kỳ kinh nguyệt?
Lần gần đây nhất là trước khi đi Paris, tức là cách đây hơn một tháng, mà lúc ở Paris họ cũng không dùng bất cứ biện pháp nào…
Không thể nào?
“Cũng không khó chịu lắm.” Cố Ninh Du buồn phiền vì sự bất cẩn của mình, chỉ có thể cầu nguyện rằng kết quả không phải như vậy: “Ngày mai chắc sẽ đỡ hơn.”
Thấy khuôn mặt của cô không được tốt, Bùi Tư Viễn cũng không hỏi thêm. Sau khi nằm xuống anh còn xoa bụng cô, Cố Ninh Du sợ lộ tẩy nên không từ chối nữa.
Ngày hôm sau, Cố Ninh Du thấp thỏm bất an xin nghỉ học để đến bệnh viện. Đến khi nhận được kết quả thử thai, viên đá đè nặng trong lòng cô mới được đặt xuống.
Cũng may là không có thai, sở dĩ kỳ kinh nguyệt chưa tới chắc là do bị chậm kinh.
Nhưng kinh nguyệt của cô vẫn luôn rất chính xác, lần này lại chậm nhiều ngày như vậy mà không rõ lý do... Cố Ninh Du nghĩ đến lọ thuốc tránh thai Bùi Tư Viễn mua cho mình, chẳng lẽ trong đó thật sự có thành phần có hại cho cơ thể sao?
Cố Ninh Du về nhà và tìm được trong tủ đầu giường lọ thuốc không nhãn mác kia. Cô đem đến bệnh viện nhờ người kiểm tra thành phần thuốc, mãi đến chiều mới có kết quả.
Cố Ninh Du nhìn vào báo cáo thử nghiệm, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.
“Thuốc: Hỗ trợ thụ thai.”
Chạng vạng tối Bùi Tư Viễn vẫn đợi cô ở cổng trường như thường lệ. Cố Ninh Du sau khi lên xe cũng không thắt dây an toàn mà chỉ nhìn qua cửa sổ xe: “Hôm nay chúng ta không ăn tối ở nhà.”
“Được.” Bùi Tư Viễn không nghĩ nhiều: “Em muốn đi đâu?”
“Trường trung học số 1, anh trai em ở đó. Anh không biết sao? Anh ấy hiện là giáo viên vật lý của trường trung học số 1.” Cánh tay giấu trong áo của Cố Ninh Du run lên, tim cô đau nhói một hồi. Cô chủ động nhắc đến anh trai trước mặt Bùi Tư Viễn chẳng khác nào tự rắc muối lên vết thương của mình: “Em muốn ăn tối với anh ấy, cũng lâu rồi chúng em không gặp nhau... Chẳng phải anh luôn muốn gặp người nhà em sao? Nhân tiện hôm nay gặp mặt luôn.”
Bùi Tư Viễn im lặng trong vài giây rồi đồng ý: “Được rồi.”
Sao anh có thể giữ bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ trong lòng anh thực sự không có chút áy náy nào sao? Hóa ra từ đầu đến cuối người duy nhất khổ sở giãy giụa chỉ có mình cô…
“Em nhớ hồi cấp ba quan hệ của các anh khá tốt. Hai người thường xuyên đi cùng nhau, cũng có thể coi là bạn bè nhỉ.” Cố Ninh Du hờ hững, nhưng trong lòng cảm thấy mỗi lời cô nói dường như đã vô hình hóa thành một lưỡi dao sắc bén có thể khiến mình thương tích khắp nơi: “Nhưng sau khi anh trai em tốt nghiệp cấp ba và ra nước ngoài thì hai người không liên lạc nữa đúng không? Đã lâu lắm rồi anh chưa gặp lại anh ấy.”
“... Quả thật là rất lâu.”
Giọng điệu của Cố Ninh Du kỳ quái đến mức Bùi Tư Viễn cũng phát hiện ra sự bất thường của cô. Anh lờ mờ đoán được nguyên nhân của sự bất thường ấy. Cô biết rồi?
Không đúng, anh vẫn rất luôn thận trọng…
“Đúng vậy, để em tính xem... Nếu tính từ khi tốt nghiệp trung học đến bây giờ là bốn năm đúng không?” Cố Ninh Du làm ra vẻ như đang tính: “Hay là hai năm trước ở trong bệnh viện? A, không đúng, lúc đó anh rất lạnh lùng, cũng không đến thăm anh ấy một lần nhỉ? Nhưng may là bây giờ anh ấy vẫn chưa xảy ra chuyện gì, lần này không cần đến bệnh viện để gặp anh ấy.”
Ý tứ trong lời nói của Cố Ninh Du quá rõ ràng, không khác nào việc lột trần mọi chuyện, gần như buộc anh phải đối mặt với thực tế.
Bùi Tư Viễn nghĩ đến sự bất thường của cô sau khi anh từ phòng tắm trở về ngày hôm qua, anh nghĩ thêm một chút liền nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Mấy hôm trước cô đồng ý sẽ đưa anh về gặp cha mẹ khiến anh đắm chìm trong vui sướng, cho nên ngày hôm qua mới nhất thời nói sai… Chỉ là một câu nói, cô lại có thể đoán ra tất cả.
Ninh Ninh của anh... Thật đúng là thông minh vượt qua tưởng tượng của anh.
Bùi Tư Viễn thấp giọng nói: “Em đã phát hiện ra từ tối hôm qua.”
Anh rốt cuộc cũng không giả vờ nữa sao? Cô cũng sắp không diễn nổi nữa rồi.
Hốc mắt Cố Ninh Du phiếm hồng, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào: “Đúng vậy, tôi quá ngu ngốc, bị anh lừa gạt lâu như vậy mới phát hiện ra... Không giống anh, thật ra anh đã biết từ rất sớm rồi phải không? Có phải hơn hai tháng trước, khi gặp tôi lần đầu tiên anh đã phát hiện ra”
“... Ừ.”
Khoảnh khắc cô nói hai chữ xin lỗi với anh.
“Vậy? Vậy tại sao sau đó anh vẫn tiếp tục diễn với tôi?”
Sự oán hận trong lòng Cố Ninh Du dày đặc đến mức tưởng như muốn vỡ nát lồng ngực. Cô không hiểu tại sao Bùi Tư Viễn vẫn có thể cư xử bình tĩnh như vậy, sự lạnh lùng và thờ ơ của anh khiến cô cảm thấy sự cuồng loạn của mình chỉ là một trò đùa, như thể là đấm một quyền mạnh mẽ vào bông, đến một chút âm thanh cũng không phát ra được.
“Đừng nói với tôi là bởi vì anh... yêu tôi?” Nói ra những lời này, Cố Ninh Du cảm thấy vô cùng buồn cười: “Bởi vì yêu, cho nên mới trăm phương ngàn kế tìm cách khống chế tôi, nhìn tôi đau đớn giãy giụa như một kẻ ngốc?”
Nếu cách anh yêu người khác là coi người đó như một món đồ chơi trong lòng bàn tay... Loại tình yêu này, cô không chấp nhận được, cũng không hiểu được.
Cô từng nói không muốn trở thành một con rối mặc cho người khác điều khiển... Những việc Bùi Tư Viễn làm với cô có khác gì Đấng Tạo Hóa đâu?
Bùi Tư Viễn trầm mặc trong giây lát.
Cô thậm chí còn biết điều này.
Dù thế nào cô cũng không thể đoán được rằng anh đang bí mật kiểm soát cô…
Xem ra tối hôm qua Đấng Tạo Hóa đã liên lạc với cô.
“Mở khóa.” Cố Ninh Du cảm thấy mình rất mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây: “Tôi muốn xuống xe.”
“Bùi Tư Viễn, anh không nghe thấy tôi sao?” Người đàn ông bên cạnh không nhúc nhích hồi lâu, cũng không lên tiếng, thấy anh như vậy Cố Ninh Du tức giận nghiến răng: “Tôi nói mở khóa, tôi muốn xuống xe!”
Bùi Tư Viễn rốt cuộc cũng lên tiếng: “Anh sẽ không mở khóa. Em cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
“…”
Cố Ninh Du đột nhiên nhận ra mình đã sai, sai hoàn toàn rồi. tại sao cô lại quên mất Bì Tư Viễn là người điên? Vừa rồi cô không nên lên xe của anh! Không, cô không nên nói chuyện trực tiếp với anh!
Ai biết được kẻ biến thái này sẽ làm gì tiếp theo?
“Bùi Tư Viễn, anh buông tha cho tôi đi...” Cố Ninh Du biết mình không thể lý luận với một kẻ điên, cho nên tạm thời chỉ có thể nuốt cơn giận, ít nhất là phải lên kế hoạch thoát thân, cô thấp giọng, hạ mình: “Coi như là tôi cầu xin anh có được không?”
Bùi Tư Viễn tháo dây an toàn của mình, nghiêng người đè lên Cố Ninh Du: “Còn anh thì sao? Ai sẽ buông tha cho anh đây?”
Nói xong sau câu này, Cố Ninh Du thấy trong mắt anh ánh lên vệt nước. Anh vừa chớp mắt, nước mắt rơi xuống trên má cô, cảm xúc trong mắt anh là thứ mà cô chưa từng thấy bao giờ, vùng vẫy, đau khổ,...
Hóa ra Bùi Tư Viễn cũng biết đau? Cho nên anh cũng có thể khóc?
Đây gọi là cái gì, nước mắt cá sấu?
“Đừng diễn... Tôi đã bị anh lừa gạt rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu...”
“Nhưng anh thực sự không muốn nói dối em.” Bùi Tư Viễn dựa đầu vào vai cô, như thể đã thỏa hiệp, giọng nói run rẩy: “Ninh Ninh, nói cho anh biết đi, anh phải làm sao? Anh nên làm gì đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận