Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 67: Khi nào dẫn anh về gặp ba mẹ?

Sáng hôm sau.

Cố Ninh Du giấu cả người dưới chăn, nín thở ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Anh đi rồi à?

Nghe thấy bên ngoài không có âm thanh, Cố Ninh Du cẩn thận kéo chăn bông ra, lại không ngờ mới ngước mắt lên đã nhìn thấy Bùi Tư Viễn đang ung dung nhìn cô, liền cuống quýt kéo chăn bông lên lần nữa.

“Xấu hổ cái gì?” Bùi Tư Viễn nhìn động tác lừa mình dối người của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười: “Cũng không phải lần đầu tiên.”

Tối hôm qua đối với cô mà nói chính là lần đầu tiên mà, trước đây cô luôn bị cốt truyện ảnh hưởng, nhưng hôm qua thì không. Lúc đó cô không có cảm giác gì, nhưng đến khi tỉnh lại thì cảm thấy có chút ngại ngùng nên mới xấu hổ nhìn anh.

“Không phải anh bận à, sao giờ này vẫn còn ở đây?” Giọng nói của Cố Ninh Du phát ra từ trong chăn, nghe hơi khàn khàn.

“Ai nói với em là anh có việc?” Bùi Tư Viễn xoa đầu cô qua lớp chăn bông: “Đã bàn bạc xong hạng mục rồi.”

“A, hoàn thành sớm như vậy sao?” Cố Ninh Du thò đầu ra ngoài, bởi vì chui trong chăn quá lâu nên khuôn mặt nhỏ và mũi của cô đã ửng đỏ: “Vậy chúng ta chuẩn bị trở về nước đúng không?”

“Không cần quay về vội thế, ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.” Bùi Tư Viễn nở một nụ cười nhẹ, giọng nói dịu dàng cưng chiều: “Ban đầu anh đã nói rồi, lúc nào rảnh anh sẽ ở cạnh em.”

Hóa ra anh vẫn còn nhớ…

Cố Ninh Du cảm thấy như có một chiếc lông vũ khẽ cọ vào lòng mình, nó khiến cho trái tim cô ngứa ngáy khó chịu. Cô cắn môi cúi đầu không nhìn anh, không muốn mình rơi vào thế hạ phong: “Làm gì có người sếp nào tùy hứng như anh, bỏ mặc nhân viên còn mình thì lo đi chơi?”

“Công ty cũng không đến nỗi không có anh thì không thể hoạt động được.” Trong khi nói chuyện, Bùi Tư Viễn đã kéo chăn ra và nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Hơn nữa, công việc nào quan trọng bằng việc ở bên em chứ?”

Khuôn mặt của Cố Ninh Du càng đỏ hơn: “Anh đang nói nhảm gì vậy?”

“Đây đều là lời nói từ tận đáy lòng của anh.” Bùi Tư Viễn nhẹ nhàng nâng cằm người phụ nữ lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ninh Ninh, sau này em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em.”

Cố Ninh Du vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy ngọt ngào trong lòng, chỉ nhẹ giọng đáp: “Được.”

Khoảng cách gần như vậy khiến tình ý trong mắt anh lộ ra hoàn toàn, nó chân thành và sôi nổi khiến nhịp tim của Cố Ninh Du càng trở nên dữ dội hơn.

Bình thường Bùi Tư Viễn lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ, có vẻ như chẳng hứng thú với chuyện gì, thực sự đáng sợ khi anh nói lời âu yếm. Đến tận bây giờ cô mới biết, hóa ra anh cũng có thể tình cảm như vậy.

Cô cảm thấy thân phận của mình và anh đã bị đảo ngược. Trước đây cô vẫn luôn là người nói nhiều, nhưng bây giờ khi đối mặt với câu nói tình tứ của Bùi Tư Viễn, cô lại không biết phải trả lời như thế nào.

Anh có biết thiết lập người đàn ông lạnh lẽo thờ ơ của mình đã bị sụp đổ không?

Hóa ra lúc anh động lòng sẽ là như thế này, thật sự không thể cưỡng lại được…

Mấy ngày kế tiếp Bùi Tư Viễn quả thật thực hiện lời hứa của anh, đưa cô đi thăm thú Paris. Paris được coi là khu du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng của thế giới, có rất nhiều địa điểm vui chơi. Nơi này vốn là một phần trong kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của cô, chỉ không ngờ rằng người ở bên cô lúc này lại là Bùi Tư Viễn.

Đổi lại là một tháng trước, cô sẽ không bao giờ tin rằng một ngày nào đó mình thực sự sẽ ở bên Bùi Tư Viễn, nhưng trên thế giới này có rất nhiều chuyên không thể chắc chắn, đời này Bùi Tư Viễn đối với cô rất tốt, tốt đến mức khiến cô cảm thấy trái tim của mình lúc nào cũng được ngâm trong hũ mật, luôn tràn ngập một chút ngọt ngào.

Sau khi về nước, Bùi Tư Viễn vẫn sống trong căn hộ nhỏ của cô như trước, giờ đây căn hộ này đã hoàn toàn trở thành ngôi nhà nhỏ thân yêu của họ, những cây xanh họ cùng nhau nuôi trồng được đặt trên bậu cửa sổ, trong khung ảnh trên bàn cũng lồng những tấm ảnh chụp chung thân mật của bọn họ - - Được chụp khi họ ở Paris, chạng vạng hôm đó cô và Bùi Tư Viễn tản bộ cùng nhau, lúc nồng tình mật ý, bọn họ hôn nhau dưới tháp Eiffel như thể không có ai xung quanh. Cảnh tượng này bị một người qua đường chụp lại, cuối cùng gửi bluetooth sang trên điện thoại di động của bọn họ, cô rất thích tấm ảnh này, cho nên đã in nó ra, đặt ở trên tủ đầu giường.

Cô phát hiện mình giống như càng ngày càng thích Bùi Tư Viễn, trong tình yêu Bùi Tư Viễn có thể nói là một người bạn trai tốt thập nhị tứ hiếu, vừa dịu dàng lại săn sóc, dễ khiến người ta không tự chủ được mà rơi vào tay giặc, nhưng có một điểm mà cô vẫn luôn cảm thấy rất khó tin - -

Anh dường như rất hiểu cô, sự hiểu biết này được thể hiện trong mọi khía cạnh của cuộc sống, nhỏ từ sở thích ăn uống của cô, lớn đến suy nghĩ trong lòng cô, có đôi khi cô còn nghi ngờ liệu Bùi Tư Viễn có thuật đọc tâm hay không, cô chỉ cần nhíu mày thì anh cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Có lẽ những người giỏi quan sát lời nói và cảm xúc là như thế này khi họ yêu đương chăng? 

Cuối cùng, Cố Ninh Du cũng chỉ đi đến kết luận này.

“Em đợi lâu chưa?”

Sau khi Bùi Tư Viễn cắt xong hoa quả từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cảnh Cố Ninh Du đang ngơ ngác ngồi một mình trên ghế sofa, thấy cô tỉnh táo lại, anh cầm nĩa lấy một miếng táo đưa lên miệng cô, nhẹ giọng nói: "Ăn đi.”

“Viễn Viễn, anh cứ để đó đi... Em tự ăn được.” Cố Ninh Du nhận lấy cái nĩa kia, Bùi Tư Viễn khi yêu luôn thích thể hiện sự thân mật của mình theo cách này, nhưng cô lại không quen lắm. 

Quá dính nhau.

Bùi Tư Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, thừa dịp cô gái nhỏ bên cạnh không chú ý len lén vòng tay lên lưng cô, kéo cô vào trong ngực mình, Cố Ninh Du có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không cự tuyệt.

“Ninh Ninh.” Trước kia họ thường ngồi đây xem TV và trò chuyện một lúc, sau đó trở về phòng ngủ, nhưng hôm nay Bùi Tư Viễn lại nhắc tới đề tài khác: “Em định khi nào thì dẫn anh về ra mắt cha mẹ?”

“Hả?” Chuyện này Bùi Tư Viễn đã đề cập qua rất nhiều lần với cô, nhưng cô vẫn không đồng ý, tại cô cảm thấy còn chưa tới lúc, nghiêm túc tính ra, cô cũng mới qua lại với Bùi Tư Viễn khoảng chừng một tháng, không nghĩ tới hôm nay anh lại đề cập tới: “Em cảm thấy tiến triển như vậy quá nhanh..."

"Không nhanh, sớm muộn gì cũng phải gặp, hơn nữa chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi." Hôm nay Bùi Tư Viễn tựa hồ vô cùng bướng bỉnh, vẫn không buông tha quấn lấy cô: “Ninh Ninh, chẳng lẽ em không nghiêm túc với anh mà chỉ muốn chơi đùa thôi sao?"

“Tất nhiên không phải...”

Bùi Tư Viễn không đợi cô nói hết câu đã chặn lại: "Ninh Ninh, đừng cự tuyệt anh nữa.”

Luận về phương diện thao túng lòng người, Cố Ninh Du tự nhận hoàn toàn không phải đối thủ của anh, anh biết rất rõ mình có thể dùng cử chỉ gì để khiến người ta mềm lòng, cảm động, đây cũng không phải lần đầu tiên anh làm bộ mặt tủi thân này trước mặt cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh như vậy, cô lại không thể từ chối anh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận