Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 106

Khâu Tình Không chính trực nói: "Thầy à, sao chúng ta có thể cứ thế mà thả lang băm đi? Như vậy không phải cho cô ta ra ngoài phạm tội sao?"

Sở Thiên Lê gật đầu tán thành: "Cậu nói không sai, chúng ta nên gọi điện đến cửa hàng trực tuyến báo cáo bột pha lê, để họ bỏ nó ra khỏi kệ." Khâu Tình Không: "Không phải! Chúng ta phải chứng minh cô ta nói bậy, phải quay video chứng minh cô ta vô dụng mới đúng!"

"Vô ích thôi, cô ta sẽ nói là video có biên tập và có một đội vận hành kinh doanh." Sở Thiên Lê xua tay nói: "Chúng ta vẫn bị ngăn cách bởi internet, không thể mặt đối mặt so đo, chuyện này sẽ không thể kết thúc." Nhã Hồn nói "Biệt đội Sakura - Thủ lĩnh thẻ bài" là một đội lớn, có nhiều người mới học bói đến hành nghề, các đoạn video cũng nghi ngờ được biên tập và chỉnh sửa, chắc chắn không phải cùng một người liên tục xem bói cả ngày.

Khâu Tình Không suy nghĩ một chút, đề nghị: "Vậy chúng ta hãy phát sóng livestream đi, cái này không thể làm giả được!"

"Livestream?"

"Không sai, chúng ta sẽ phát sóng livestream một ngày liên tục xem bói, cuối tuần này có khách thì bói luôn, không có khách thì làm việc khác cũng không cần tắt camera."

"Cũng được, cũng được..." Sở Thiên Lê do dự một chút, "Nhưng nếu tớ bói toán cả một ngày sẽ bị máy in tiền mắng chết."

Hiện tại Dư Tân đã xuất viện, tình trạng thể chất của bà đang phục hồi tốt.

Hạ Thời Sâm không lo lắng cho sức khỏe của mẹ thì thôi, lại con bắt đầu quản lý Sở Thiên Lê vào cuối tuần, bây giờ đã giao tiền, cậu ấy trở nên cứng rắn hơn và thường xuyên mắng Sở Thiên Lê chỉ ham chơi.

"Về nhà cậu thì sao?" Khâu Tình Không đau đầu nói: "Không được, cuối tuần ba tớ ở nhà, ông ấy phiền c.h.ế.t đi được,"

Đàm Mộ Tinh nghe vậy dừng lại mấy giây, thầy đồng đội đang gặp rắc rối.

cuối cùng cậu nói nhỏ: "...Vậy thì đến nhà tớ nhé?"

Đàm Mộ Tinh cảm thấy người nhà mình sẽ không quản giáo này kia, hẳn là không có vấn đề gì.

Sở Thiên Lê vừa nghe được điều mình muốn nghe, lập tức vỗ bạn cùng bàn một cái, hưng phấn nói: "Được rồi! Cuối cùng cậu cũng hiểu được ẩn ý, nãy giờ chỉ đợi mỗi câu này!"

Đàm Mộ Tinh: "..." Chẳng hiểu sao luôn có cảm giác như mình đang bị lời ám chỉ của cậu ấy điều khiển.

Cuối tuần, Sở Thiên Lê chào người nhà rồi xách bài tập và dụng cụ bói toán lên đường đi đến địa chỉ mà Đàm Mộ Tinh gửi trong nhóm.

Bên đường, Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không thành công gặp mặt, bọn họ nhìn quanh thấy bốn bề vắng vẻ, nhất thời bối rối.

Nhà họ Hạ sống ở khu biệt thự phía đông, còn gia đình Khâu Tình Không lại ở trong một khu dân cư cao cấp cạnh khu trung tâm thành phố, dù sao họ đều không ở phía Bắc.

Sở Thiên Lê vốn từ trong thôn tới đây, cô hoàn toàn là dân mù đường, nghi hoặc nói: "Đây là chỗ nào thế? Cậu là người thành phố, cậu xem đi chứ?" "Tốt rồi, tớ chưa từng tới đây." Khâu Tình Không nhìn chằm chằm vào bản đồ chỉ dẫn, "Định vị chính xác là chỗ này."

"Bạn cùng bàn của tớ sống ở đâu vậy chứ?" Sở Thiên Lê ngơ ngác nhìn tứ phía, căn bản không thấy khu dân cư nào cả.

"Tớ không biết.

Trước đây tớ không quen cậu ấy, nhưng cũng biết tên công ty của gia đình cậu ấy..." Khâu Tình Không áp điện thoại vào tai cô, "Trực tiếp gọi điện đi."

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Đàm Mộ Tinh nói cậu ấy đã đến rồi.

Trên phố, Đàm Mộ Tinh bước ra từ chiếc xe Limousine, ngượng ngùng vẫy tay chào hai người, quả nhiên là đã chờ ở đây một lúc lâu.

Xe có tài xế toàn thời gian, Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không ngồi trong xe nghi hoặc hỏi: "Còn phải đi xe sao?"

Đàm Mộ Tinh nhẹ nhàng nói: "Phải, chúng ta còn phải đi xe một đoạn." Ba người ngồi trong xe ngắm phong cảnh, Khâu Tình Không nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi thắc mắc nói: "Ở đây có khu chung cư nào không? Ba tớ đã từng đến xem và nói phong thủy ở đây rất tốt, nhưng hình như không có chung cư nào để bán nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận